Tăng Nhậm chạy thật nhanh, thế nhưng một người chạy trên mặt đất làm sao mà bì được nổi với một người bay trên bầu trời. Anh ta nhanh chóng bị bắt và vấp ngã xuống đất trong khi bị nắm quần áo kéo đi.
Khi Thập Tư đuổi kịp anh ta, đây là cảnh tượng mà cậu nhìn thấy.
Tăng Nhậm lăn lộn trên mặt đất như một con nhộng tằm lớn, lấm lem bụi bẩn, những sợi tơ trắng cuốn quanh cơ thể của anh ta. Một vài làn khói trắng bốc lên, trong khi Tăng Nhậm nắm chặt lấy bát quái trong tay mình, dường như bát quái chính là mục tiêu mà đám sương mù trắng ấy đang nhắm đến.
Tăng Nhậm trông thấy Thập Tư xuyên qua sợi tơ trắng, và Thập Tư thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tăng Nhậm dù là xuyên qua lớp tơ trắng kia, "Thập Tư, giúp tôi! Bỏ tao ra! Đồ quái vật, bỏ đồ của tao ra!"
Do đấu tranh dữ dội, Thập Tư có thể trông thấy lòng bàn tay của Tăng Nhậm đỏ lên như máu do siết mạnh. Khoảnh khắc tiếp theo, sợi tơ trắng trong thoáng chốc cuộn tròn thành một quả bóng, quấn xung quanh bát quái của Tăng Nhậm rồi biền mất trong không trung. Tăng Nhậm mở to mắt và liên tục phát ra những âm thanh khàn khàn, như thể anh ta đã mất đi điều gì đó trân quý vậy.
"Đĩa bát quái của tao! Trả nó lại cho tao!" Tăng Nhậm cố gắng đuổi theo nó, thế nhưng lại hoàn toàn không thể tìm thấy thân ảnh trắng kia ở đâu. "Sao vừa nãy cậu không tới giúp tôi? Nếu cậu giúp tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/394984/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.