"Thập Tư?" Tăng Nhậm quay vòng vòng như một con ruồi mất đầu, "Cậu ấy đâu rồi? Không lẽ ý của bát quái là Thập Tư phải trở thành mồi nhử để bảo đảm cho sự an toàn của mình? Không đời nào! Mình không muốn điều đó đâu!"
"Trên này." Thập Tư vỗ nhẹ cái lồng, thế rồi hạ tay xuống, máu chảy xuống cằm cậu, rơi xuống lồng.
Tăng Nhậm, dường như chưa nghe thấy Thập Tư, liên tục nhìn xung quanh, Thập Tư thậm chí còn trông thấy anh ta ngẩng đầu nhìn lên, nhưng dù vậy dường như anh vẫn không nhìn thấy gì cả. Với gương mặt hoảng loạn, anh quay đầu nhìn xung quanh, thế nhưng anh ta thực sự không thể trông thấy cậu. Cái lồng này có hiệu ứng ẩn mình sao?
"Thập Tư, cậu ở đâu? Đừng làm tôi sợ!" Tăng Nhậm bất lực hét lên.
Một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất quả thực là một chuyện rất đáng sợ, đặc biệt là khi anh chính là người chọn đi theo hướng này. Thập Tư quan sát anh ta liên tục hét lên, và cuối cùng tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, môi anh trắng bệch, liên tục run rẩy, như thể đã bỏ cuộc.
Sau ba giây như vậy, Tăng Nhậm đặt khay của mình lên mặt đất trong khi nặng nề thở hắt ra, "Tôi là người chuyên tạo ra phép màu đấy, tôi sẽ tìm thấy cậu sớm thôi!"
Biết mình không thể trông chờ được gì vào anh ta, Thập Tư nắm lấy chiếc lồng để đứng dậy. Chiếc lồng sắt lạnh như một tảng băng, và cảm giác như thể hai bàn tay của cậu sẽ bị đông cứng cùng với nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thuc-su-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/394983/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.