"Đây là đâu? Tối vậy?"
Diệp Ẩn khẽ lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng bước đi trong bóng tối
chỉ toàn màu đen tưởng chừng như vĩnh cửu, không có một chút ánh
sáng nào có thể lọt qua cũng giống như tâm trạng của nó hiện giờ.
Vậy mà nó vẫn tiếp tục bước về phía trước mặc dù biết rằng, cho
dù nó có cố gắng đi thêm, cố gắng nắm lấy từng cơ hội mỏng manh nhưng
vẫn không thể thay đổi được số phận vốn đã được định sẵn cho nó.
Nhưng, nó không thể nào hiểu được Dương Tiễn. Tại sao anh lại
luôn ở bên nó lúc nó buồn? Ở bên nó những lúc nó tuyệt vọng nhất?
Quan tâm nó vì mục đích gì? Nó thì có gì mà để anh lợi dụng chứ?
Ngay từ đầu, nếu anh không ở bên và quan tâm nó thì bây giờ nó cũng
đâu ra nông nỗi này? Thà bị tuyệt vọng, đau khổ một lần còn hơn là bị mất
đi hết niềm tin, hy vọng từ một người mà bản thân nó đã trao trọn
trái tim, trao trọn niềm tin lẫn tình yêu của mình.
Bỗng, xung quanh nó phát sáng dần lên. Diệp Ẩn đứng lại nhìn,
lập tức từ đâu lại là những mảnh vỡ kí ức bay lơ lửng hiện ra trước
mắt nó. Vẫn là những tiếng rên la thống khổ, vẫn là những kí ức đau
buồn mà nó phải gánh chịu. Nhưng khác với lần trước, thay vì đứng
đó mặc kệ cho những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt. Nó lại khẽ mỉm
cười. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572421/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.