- Chuyến tàu lúc 00:00 đã đến nơi, mời hành khách chuẩn bị lên tàu! -
Giọng nói ấm áp của người phát thanh viên vang lên khiến Diệp Ẩn
giật mình ngồi bật dậy. Đưa tay lên khuôn mặt của mình, nó thơ thẩn
khi thấy những giọt nước mắt vẫn còn thấm đẫm hai bên má. Mệt mỏi
nhìn xung quanh sân ga, nó lẳng lặng bước lên chuyến tàu, chậm rãi tìm
cho mình một chỗ ngồi ưng ý, rồi đưa mắt ra khung cửa kính bên cạnh.
Một nụ cười khẽ ẩn, khẽ hiện trên khuôn mặt của nó, áp mặt vào cửa
kính. Nó cảm thấy dễ chịu khi nhìn trời mưa vào lúc này. Từng giọt,
từng giọt nước mưa rơi xuống nhẹ nhàng bám đầy ô cửa kính phản chiếu
lại hàng trăm, hàng nghìn hình ảnh thu nhỏ. Nó nhìn mưa mà bất giác
lại để rơi một vài giọt lệ trên khuôn mặt của mình. Liệu quyết định
của nó có đúng đắn không? Từ bỏ mọi thứ, từ bỏ tất cả những gì
mà nó đã gắn bó suốt bao năm qua để về nơi mà nó sinh ra, nơi
mà cho nó hiểu thế nào là đau khổ, cho nó hiểu thế nào là tuyệt vọng
và hơn nữa cho nó hiểu được 'cuộc sống này không hề đơn giản'?
Nhưng, thứ mà nó đâu thể từ bỏ nổi. Thứ mà khiến nó còn đau
đớn gấp bội lần, đau đến tận xương tủy chính là người con trai đó,
người con trai khiến nó như tìm lại được ánh sáng của cuộc sống
cũng như hiểu ra được 'sống vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-thich-mua-vay-thi-da-sao/2572419/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.