-Mẹ kế của cậu,đúng hơn là vợ lớn của Trương Địch-Khuynh Nhu bị ông ta bắt giam,cậu mảy may không để ý tới,Mai Thanh ở nước ngoài cũng chưa biết tin. Mục đích của ông ta ban đầu là ép buộc Đan Thư dụ dỗ Khải, chuyện qua khá lâu cũng chưa thành,bà ấy bị giam cũng gần 5 năm rồi,Đan Thư vì vậy mà phải chia rẽ tình cảm hai người kia. Còn vợ nhỏ Tịnh Xuyên không hề biết chuyện gì đúng không,mẹ ruột của cậu thì bào vệ quá nhỉ,mẹ của hai cô gái kia thì thế nào?
-Chuyện gia đình chúng tôi không liên quan tới anh,nói cho anh biết,tôi mới đầu tiếp cận anh cũng vì nó thôi,không hề có chút tình cảm,tôi là trai thẳng.
-Cậu là trai thẳng nhưng bị người ta bắt làm việc như con rối,tự hóa mình thành cong.
-Tôi không nói với anh,tôi còn có việc,đi trước!
Lạc Du cầm lấy áo khoác,bực tức đi ra ngoài.
Lạc Du thích Mai Thanh nên rất sợ chuyện này đến tai cô,vì vậy mà cấm Đan Thư không được nói,lại lấy tính mạng Khuynh Nhu ra uy hiếp.Đan Thư chính là bị Trương Địch và Lạc Du ép vào đường cùng.
-Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi~
Vương Nguyên đi học về đến nhà thì miệng đã không ngừng liếng thoắng,cậu là vừa đi học võ về nha,taekwondo đó.
-Con mau đi tắm đi,lớn rồi đừng có mà làm nũng.
Gia đình Vương Nguyên sau khi đến Bắc Kinh thì thời gian ba mẹ cậu ở nhà càng nhiều hơn, công ty gần nên cũng không phải quản lí quá nhiều,không như lúc ở Trùng Khánh, đi máy bay như đi chợ.Công ty ở Trùng Khánh thì Hy Thương quản lí,bên Mỹ thì cũng đã có họ hàng,nói chung hiện tại tìm được người làm giùm là rất thoải mái,bữa cơm gia đình đều có thể ăn cùng nhau.
-Mẹ à,nhưng lúc ba mẹ đi làm Tiểu Nguyên ở nhà cũng hơi chán đó,mẹ bảo người ở Trùng Khánh đem, Đô Đô đến đây chơi với con đi.
-Được được,ngày mai nó sẽ có mặt.
Đô Đô là cún cưng mà mẹ cậu nhặt được ngoài đường lúc trước, bộ lông nâu nâu lại xoăn xoăn cực kỳ đáng yêu.Đô Đô rất thích Vương Nguyện nên lúc nào cũng bám theo cậu lúc ở nhà,thiếu cậu chắc nó đang buồn dữ lắm.
Buổi tối hôm đó,Vương Nguyên nhận được tin nhắn từ một số là,là chúc ngủ ngon.
Hai tuần sau đó,Vương Nguyên ở lớp học võ quen được học sinh mới chuyển vào,người đó lớn hơn cậu một tuổi,có răng khểnh,cũng rất đẹp trai,khiến cậu bất giác có chút nhớ đến Tuấn Khải.
-Ngốc manh.
Vương Nguyên choàng tỉnh,ngốc manh nghe quen quá.
-Lúc em bị lạc mẹ anh đã đưa em về nhà anh đó?
Vương Nguyên gật gật đầu,hình như có chút không đúng,người này là ca ca của cậu lúc trước thật sao?
-Em đúng là ngốc manh,chẳng nhớ gì cả.
Vương Nguyên lần nữa đính chính,đích thị là ca ca rồi,chỉ có ca ca gọi cậu là ngốc manh,nhưng vẫn là thấy không thoải mái.
-Ừm.
Hai người từ đó trở nên thân thiết hơn rất nhiều,cậu cũng hay dắt anh về nhà chơi,thực sự nhờ anh mà cậu gần như quên đi Tuấn Khải,mà cũng chỉ là hình như.
(Min: Tiểu Khải bắt vợ về điiii!)
Nhưng Vương Nguyên đối với Ưng Huy không có cảm giác vui vẻ như lúc nhỏ,đôi khi còn nghĩ không phải là ca ca năm ấy.
(Min:Hết ngược dòi,lý do thì ta sẽ nói ở dưới nhá)
-Cậu chủ đã về!
Người hầu cung kính chào Tuấn Khải khi anh bước vào trong,gần một tháng sau khi chia tay Đan Thư anh luôn cảm thấy thiếu gì đó,trong vô thức luôn muốn nhìn thấy người đó mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]