Sau khi Mỹ Dương khuất dạng trong đám người, tôi mới lại tiếptục thưởng thức nốt cái hộp cơm này, cơm thì ngon nhưng cái không ưng ý nhấtchính là cái hộp màu hồng.
- Này, cậu không ăn gì à?
Tôi quay qua hỏi ên “sóng thần”, cái con người từ nãy tới giờchỉ ngồi nhìn chứ chưa có bỏ bất kì thứ gì vào miệng, cậu ta không thấy đóisao?
- Tôi nhìn cô ăn tôi cũng thấy no rồi!
- Thế thì cậu no rồi chứ gì? Vậy mời cậu đi ra chỗ khác, cậunhìn chằm chằm thế thì tôi làm sao mà ăn được.
- Này, sao cô ăn nói phũ phàng thế hả? Đáng nhẽ ra cô phảinói là “Ôi anh Phong, anh nói vậy làm em cảm động quá, em yêu anh, yêu anh đếnsuốt đời!” chứ! Ông cha ta đã bảo rồi “Lời nói không mất tiền mua lựa lời mànói cho vừa lòng nhau”, cô không biết à?
- Thì thế, hàng miễn phí thì chỉ thế thôi, không mất tiềnmà, bây giờ có câu “tiền nào của nấy”, cậu không biết à?
- Tôi ra mua đồ ăn.
Nhưng có một diều mà tôi phải công nhận là cãi nhau với tênnày đôi lúc cũng rất thú vị. Kiểu như lúc hắn ta không nói được gì nữa và phảilảng sang một chuyện khác, trong lòng tôi nó cứ có cảm giác thành tựu như thếnào ấy.
- Từ mai tôi làm cơm hộp cho bạn nhé!
Cái giọng nói trầm trầm ổn ổn của Quân làm tôi giật mình.What? Cậu ta vừa nói cái gì cơ? Làm cơm hộp cho tôi á?
- Thôi không cần, không cần đâu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-the-toi-ma-khong-lam-cho-co-yeu-toi-thi-toi-khong-mang-ho-tran-nua/3224069/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.