Editor: Kẹo Mặn Chát
Đây là lần đầu tiên Khương Kiền nhìn thấy có người đến thăm Trương Tự Lưu, thoạt nhìn chắc là mẹ hắn. Cao cao gầy gầy, làn da trắng nõn, phong thái thanh lịch, vẻ ngoài có vài phần tương tự với hắn.
Trương Tự Lưu nhìn thấy người nhà cũng không quá vui vẻ, hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt. Cơ bản là trong lúc mẹ đang nói chuyện, hắn rũ mắt lắng nghe, nhưng một lúc lâu sau lại không thấy một lời đáp nào cả.
Bà Diêu thở dài bất lực: "Con có đang nghe không?"
"Có, nhưng con để ngoài tai."
Bà Diêu bó tay hết cách với đứa con trai này, hắn vĩnh viễn có suy nghĩ của riêng mình, khăng khăng cố chấp, người bên ngoài không can thiệp vào được.
"Con ở đây cũng không có ai chăm sóc con."
"Con... chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ về." Trương Tự Lưu liếc nhìn Khương Kiền đang ở ngoài hành lang kêu ca không muốn ăn cơm với mẹ Khương.
Ít nhất chờ đến lúc Khương Kiền xuất viện, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh khỏi bệnh của Khương Kiền, nếu có thể lấy lại dáng vẻ ngày trước thì càng tốt.
Giờ ăn trưa, Khương Kiền nằng nặc không chịu ăn cơm, bị mẹ Khương ép ngồi vào bàn ăn, mắng cậu liếng thoắng vài câu: "Không ăn thì con chờ đến lúc mắc chứng biếng ăn đi."
Mẹ Hạ Vân lại nấu canh, lần nào Hạ Vân cũng đều chia sẻ với người khác. Cô nhiệt tình bưng canh chạy tới mang cho Khương Kiền, nhưng Khương Kiền chán ăn thì sao cậu nhận được đây?
Hạ Vân nhìn trái nhìn phải, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hop-voi-tinh-dau-khon-nan-trong-benh-vien-tam-than/328586/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.