Editor: Kẹo Mặn Chát
Khương Kiền rầu rĩ không vui đứng ở hành lang, mẹ Khương ra khỏi phòng bệnh của Trương Tự Lưu, nói qua tình huống một chút, đại khái hắn không có vấn đề gì, cuối cùng bà hỏi cậu: "Trương Tự Lưu đến phòng bệnh của con làm gì?"
"Mẹ, mẹ tinh tường thật đấy. Là anh ta tới đây gây chuyện với con, con không hề đi tìm anh ta đâu, tự anh ta nhất quyết nhảy vào họng súng." Khương Kiền bật cười một tiếng hiếm hoi, quả nhiên mẹ đứng về phía cậu.
Mẹ Khương kéo cánh tay cậu đi về phía hội trường: "Vấn đề chắc chắn là ở chỗ cậu ta, không chừng thằng nhóc này vẫn còn hy vọng hão huyền, Thiên Thiên, sau này chúng ta đừng chung nhóm với cậu ta nữa."
Khương Kiền gật đầu vô cùng hăng say.
Mẹ, mẹ đúng là mẹ tốt của con.
Nhưng trong đầu cậu luôn nhớ tới nụ hôn của tên khốn chết tiệt kia. Có thể là quá mức tiếc nuối, quả thực nụ hôn đầu năm đó đã khiến cậu tổn thương quá nhiều.
Cậu nhớ rõ lúc ấy, suốt một tuần liền cậu không liên lạc được với Trương Tự Lưu. Mỗi lần tan học cậu đều chạy ngay lên dãy lớp 12, leo một hơi lên tầng năm mà chẳng kịp thở, nhưng Trương Tự Lưu không đến lớp hoặc là đã đến nhưng không biết hắn đã đi đâu.
Cậu sợ phải chia tay Trương Tự Lưu, cậu còn đến ký túc xá của Trương Tự Lưu, tiếc rằng làm thế nào cũng không tìm thấy người.
Thì ra Trương Tự Lưu muốn tìm cậu thì luôn có thể dễ dàng tìm được, nhưng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hop-voi-tinh-dau-khon-nan-trong-benh-vien-tam-than/328585/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.