Minh Kiều không biết Lê Tố Như chính là người mẹ giả kia của Khương Duật. Bình thường cô kể lại mọi chuyện cho cô nàng nghe cô cũng không có gợi cho cô nàng nhớ đến người ngày hôm đó. Một phần là cô không chắc
Minh Kiều có nhớ được hay không, có thể liên tưởng đến người không.
"Thôi tôi về đây, hai người nói chuyện đi."
Thịnh Nhan Tuyền gật đầu, nhìn bóng lưng cô nàng rời đi, cũng hi vọng những ngày tháng sau của cô sẽ được tốt đẹp.
Đối với sự thân thiết của cô và cô gái mua mỹ phẩm Minh Kiều đương nhiên là sẽ tò mò mà hỏi tới. Đợi cô nàng hiểu rõ rồi thì quả nhiên là không khỏi kinh thán: "Đời như là mơ vậy."
"Phut!"
Thịnh Nhan Tuyền cười phun, nhưng sau đó cô lại không khỏi thở dài hùa theo: "Đúng, đời như là mơ vậy. Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ'"
Minh Kiều quay đầu nhìn cô, biết cô có lẽ là đang nghĩ đến giấc mơ kia của mình, cô nhún người nói: "Dù sao thì, có là giấc mơ nào nhân sinh của cậu cũng tốt đẹp không phải sao?"
Yêu cùng một người, đi đến cuối đời với người ấy, hạnh hạnh phúc phúc có được mà bao nhiêu người mơ cũng không có.
Thịnh Nhan Tuyền sao lại không biết vậy.
Có lẽ một ngày nào đó cô bất chợt tỉnh lại trong vòng tay của người đàn ông kia nhưng là trong giấc mơ đó của mình, cô sẽ vui vẻ san sẻ cho hắn cô vừa có một giấc mơ về một tương lai của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hon-cung-thay-giao-cap-hai-cua-toi/3597759/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.