"Cô gọi tôi là Tố Như được rồi, Nhan Tuyền."
Lê Tố Như cười nhẹ.
Nhìn cô nàng bẫn giống như trong ấn tượng của Thịnh Nhan Tuyền vào lần đầu tiên nhìn thấy, cô trong lòng cảm thán, lại nói: "Hai người thật sự rất giống nhau."
Lê Tố Như không nghĩ cô sẽ nói vậy, cũng không để ý mà chỉ cười khổ: "Đúng vậy, tôi cũng không ngờ trên đời này lại có người giống người như vậy. Có lẽ kiếp trước chúng tôi là song sinh chăng. Kiếp này tuy không được sinh trong một nhà nhưng duyên phận chưa hết nên lại về một nhà."
"'Một nhà... Ý cô là ba mẹ cô gái kia nhận cô làm con nuôi?"
Thịnh Nhan Tuyền kinh dị.
"Đúng vậy, cũng là ông trời chiếu cố tôi. Cha mẹ tôi đều mất rồi, đều là người cô đơn dìu dắt lấy nhau."
Lê Tố Như cười nhẹ. Nụ cười thật chân thành cho người ta thấy cô thật tâm nghĩ vậy.
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền lại cứ cảm thấy lấn cấn.
Có lẽ đối với Lê Tố Như mà nói đó là ban ân, nhưng chắc gì cha mẹ nuôi cô... Không, có lẽ họ cũng sẽ đối tốt với
Lê Tố Như, nhưng là thông qua cô nhìn đến một người khác. Họ là đối tốt với người đó chứ không phải cô. Lê Tố Như có thể chấp nhận nhưng đổi lại là cô, cô sẽ không cảm thấy vậy là tốt.
Còn nữa...
"Có phải họ muốn cô làm mẹ nó?"
Thịnh Nhan Tuyền chỉ vào đứa nhỏ bên cạnh gần như khẳng định nói.
Quả nhiên nhìn thấy nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hon-cung-thay-giao-cap-hai-cua-toi/3597753/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.