Thịnh Nhan Tuyền bị hắn cười đến nhột nhạt cả người. Nhưng bởi vì vừa mới lợi dụng người ta nên cô không thể làm ra hành động qua cầu rút ván quá mức được. Cô cứ thế cười lởi sởi nhìn thầy ấy: "Thầy, cảm ơn lúc nãy đã giúp em." 
"!!" 
Trợ lý Trần bỗng nhiên bị chữ "thầy" của cô oanh tạc tự nhiên đầu óc không khỏi lùng bùng hết cả lên. Ủa gì vậy!! Sao ân nhân của sếp lại gọi sếp là... Nhưng chẳng đợi hắn tiêu hóa được vấn đề sếp hắn lại ném bom hắn nữa. Trần Tiến chỉ nghe Khương đại tổng tài nói: "Vậy em tính làm sao báo đáp tôi đây?" 
"Nụ hôn của tôi đáng giá lắm." 
"..." 
"!!!" 
Đè mè! Đè mè!! Đè mè!!! 
Thịnh Nhan Tuyền không rõ nội tâm cuồng loạn của Trần Tiến, nhưng cô cũng đang rất choáng váng đây. Trực giác nói cho cô biết thầy ấy sẽ không dễ nói chuyện đâu, nhưng cô vẫn là không kịp đỡ. Cho nên cô cứ vậy mà trân trối nhìn thầy ấy, biểu tình thì một lời khó nói hết mà cạn cả lời. 
Mãi một lúc lâu vẫn thấy thầy ấy nhìn cô cười đến mức cô nổi cả da gà thì cô mới mím môi khó nhọc hỏi: "Thầy muốn... Thế nào?" 
Cô vừa nói xong thầy ấy liền cười đến đáng đánh mặc dù ngoài mặt vẫn rất đẹp trai ngời ngời: "Tôi nghĩ em biết tôi muốn gì." 
"..." 
Mịa thầy! 
Cô trong lòng mắng chửi thầy ấy cơ hội một ngàn lần, ngoài mặt cô lại không khỏi liếm môi khô khốc tỏ vẻ: "Không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hon-cung-thay-giao-cap-hai-cua-toi/3597700/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.