Thịnh Nhan Tuyền cười híp mắt, rất có dáng vẻ của một tên lừa đảo chuyên bắt cóc trẻ em sờ đầu nó... Thì cũng có khác gì đâu. Khụ, cô nhìn nó dịu dàng nói: "Con nói cho cô biết, con tên gì?"
"Duật ạ."
Nó mím môi. Chữ Duật kia có vẻ hơi làm khó nó nên lúc phát âm còn nghe rất mơ hồ. Nhưng vẫn đủ cho cô hiểu rõ rồi.
"Là Duật bé bỏng đúng không?"
Cô vừa gọi vừa ngồi chòm hỏm sờ sờ mái đầu nhỏ xinh của nó, nhìn đứa bé có vẻ ngại ngùng thì trong lòng càng vui hơn. Lúc này cô mới hỏi nó: "Vậy con có nhớ đường về nhà không? Chúng ta về nhà."
Lúc hỏi cô cũng rất nghi ngại vì sợ nó không nhớ được. Chung quy ra nhìn nó chỉ mới hai ba tuổi thôi.
May mà lo lắng của cô đã không có diễn ra. Vừa nghe cô nói nó liền gật đầu, sau đó kéo tay cô đi.
Chỉ là đi một hồi cô lại không khỏi đổ mồ hôi hột vì đứa nhỏ này. Nó rốt cuộc là đi từ đâu ra, làm sao có thể đi xa như vậy.
Khương Duật không có biết trong lòng cô nghĩ gì. Nó vẫn nhẹ nhàng giương đôi chân ngắn ngủn ra tiến về phía trước. So với cô càng đi càng thấy không ổn thì nó nhìn còn rất ung dung tự tại.
Kết quả họ đã đi một lèo cả một đoạn đường gần một hai cây số để đến được cái nơi Khương Duật đã trốn ra. Tuy rằng nó chẳng vòng vèo gì mấy nhưng đi xa như vậy, đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-tai-hon-cung-thay-giao-cap-hai-cua-toi/3597692/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.