Chương trước
Chương sau
Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Mạnh Hân Nhiễm nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong đoàn phim, tâm trạng kích thích, khóe miệng lập tức khẽ nhếch nhưng thực mau lại đè nén xuống, lại khôi phục biểu tình trong sáng vô hại như ngày thường.
Cô mới vừa nghe nói Ngụy Minh và Dư Dao Dao chuẩn bị diễn phân đoạn chung nên căng da đầu từ phòng nghỉ ra tới, muốn nhìn đối phương xấu mặt. Nào ngờ, mới ra tới thì nghe đạo diễn luôn miệng ca ngợi Dư Dao Dao, thấy toàn bộ đoàn phim nhìn cô ta với ánh mắt kinh ngạc thưởng thức, đứng ở trong góc tức giận đến rớt nước mắt ngay tại chỗ.
Ca ngợi và ánh mắt kinh ngạc thưởng thức kia, đáng lẽ đều thuộc về mình!
Trùng hợp là ngay giây phút này sư huynh Trần Kiệu tới, cô lập tức cắn răng, kéo Dư Dao Dao ra khỏi tâm điểm dư luận.
Con đàn bà này có vết dơ, Đạo diễn Lý Ba còn có thể thưởng thức loại đàn bà ngoại tình này sao?
Vả lại, Thẩm Nghị Sùng thân là ông chủ Quang Hâm, làm một người đàn ông thành công lại nhiều tiền, thật sự có thể không nghi ngờ vợ mình sao?
Mạnh Hân Nhiễm nghĩ, tươi cười đi đến đỡ Dư Dao Dao còn đang nằm bẹp ở trên giường.
"Chị Dư, chỉ có trải qua tình yêu chân thật mới có thể có ánh mắt như vậy, vừa nãy có phải chị nhớ đến người mà mình yêu nhất hay không?"
Mọi người không tự chủ được mà nhìn phía Trần Kiệu, toàn thân người đàn ông như tự mang theo vầng sáng nam chủ lóng la lóng lánh.
Theo trực giác của loài rắn, Dư Dao Dao nhìn thoáng qua góc khuất bị mọi người lấp kín, tuy nhiên, cô lại không phát hiện ra điều kỳ lạ nào nhưng cô cảm nhận được có từng đợt sát khí lạnh băng tỏa ra từ trong góc khuất đó, từng chút từng chút một mà quấn quanh trên cổ cô.
Dường như chỉ cần trả lời sai một tiếng là cô sẽ chết mất xác ngay tại chỗ.
Cô nhìn Mạnh Hân Nhiễm rồi nhìn sang người đàn ông sáng lóe như bóng đèn lớn đứng cách đó không xa, mắt đào hoa lập tức chợt lóe: "Đúng vậy."
Mẹ nó! Luôn có điêu dân, muốn hại rắn!
"Tôi đương nhiên là nhớ đến người đàn ông mà mình yêu nhất rồi."
Mạnh Hân Nhiễm khóe miệng nhếch lên, không nhịn được hiện ra một nụ cười hài lòng.
Có điều, giây tiếp theo, Dư Dao Dao ngồi trước mặt cô lại giơ ngón tay lên làm thành biểu tượng trái tim đầy chói lọi.
Sau đó, như là đọc thơ vậy, nói ra lời thoại còn buồn nôn hơn trong kịch bản phim truyền hình tình cảm sến súa.
"Rời khỏi nhà một tiếng đồng hồ đầu tiên, nhớ người đó. Rời khỏi nhà hai tiếng đồng hồ, nhớ nhớ nhớ nhớ người đó. Rời khỏi nhà ba tiếng đồng hồ, nhớ người đó đến đau tim đau phổi......"
Mọi người đồng thời mở to mắt.
Rời khỏi nhà mới nhớ người đó?
Nghe là biết không phải nhớ ảnh đế Trần Kiệu rồi!
Dư Dao Dao lại là rất có nghị lực mà kể từng tiếng đồng hồ nhớ người đó ra sao. Sau đó duỗi tay lau khóe mắt: "Thật là nhớ nhớ nhớ người đó quá đi à... Không biết cục cưng bé bỏng của mẹ đang làm gì ở nhà nữa, không biết cục cưng bé bỏng có cô đơn không, cũng không biết hôm nay ba của cục cưng bé bỏng có nhớ mình hay không nữa à?"
Lời vừa nói ra, cô cảm thấy khí lạnh trên người lập tức tiêu tán không ít.
Mà Trần Kiệu thì lại ngẩn người ra, miệng thực nhanh căng bậm chặt.
"Ờ! Anh là cái người đẹp trai mà trên mạng nói đó hả, cũng là người trong scandal với ta, ảnh đế Trần Kiệu?"
Dư Dao Dao lau xong nước mắt, như là mới chú ý tới sự có mặt của anh ta, biều cảm tràn ngập kinh ngạc.
Cô không có nói dối nha, đúng thật là từ sau khi xuyên vào thế giới này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam chủ.
Trần Kiệu giật mình ngạc nhiên nhưng thực mau nho nhã lễ độ gật đầu: "Bà Thẩm, đã lâu không gặp."
Dư Dao Dao hít hít cái mũi, mới tấm tắc bảo lạ: "Quả nhiên, chỉ có tướng mạo như anh mới xứng đôi làm đối tượng scandal với một người có dung mạo tiên nữ xinh đẹp như tôi. Bây giờ, tôi có thể tha thứ chút chút cho tên xấu xa bịa đặt kia rồi."
Cô nói xong, trên mặt còn kèm theo biểu tình may mắn con người trên trần gian này không làm bẩn tâm hồn trong sáng của rắn ta.
"Có điều... Anh thua xa chồng yêu dấu của tôi rất nhiều, tôi đoán, 99% người bịa đặt kia là đàn ông nên không hiểu con tim của phụ nữ lắm."
"......"
Giống như có một thao hồ to đùng đổ vào đầu, làm năng lực tự hỏi của Trần Kiệu đều dính vào nhau.
Đây là người phụ nữ 5 năm trước nói chết cũng muốn ở cạnh mình, kêu mình chờ cô ta ly hôn?
Ý cười trong đôi mắt đào hoa đột ngột phai nhạt đôi chút.
Lúc anh đang muốn trả lời thì phim trường lại xảy ra một trận hoảng loạn.
Thẩm Nghị Sùng ôm bánh bao nhỏ Thẩm Duệ là từ nơi tối góc khuất đi ra.
Anh mặc một cái áo khoác dài màu đen, bên trong là một bộ vest màu đen và áo sơ mi trắng, ôm con trai có gương mặt phiên bản mini không khác gì mình, có hương vị đàn ông, vẻ mặt nội liễm thâm trầm thành thục, dù có ngăn chặn thì cũng ngăn không được, hormone nam cứ thế mà phát ra khắp phim trường.
Ở đâu ra anh chàng đẹp trai nhìn thôi muốn rụng trứng này vậy?
Những người phụ nữ trong đoàn phim dù lớn tuổi hay còn trẻ đều có chút hoảng thần.
Anh ta mãnh liệt đối lập với Trần Kiệu. Một người toàn thân tỏa ra ánh sáng ấm áp, một người còn lại là lãnh khốc như băng. Một người cười lên, như đào hoa nở, một người lại mang gương mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu như đại dương.
Tướng tá rắn chắc cao gầy, gương mặt đẹp trai lạnh băng cùng với khi thế thâm trầm, so so, vậy mà không hề thua kém với ảnh đế nam thần Trần Kiệu mệnh danh 365 độ vô góc chết?
Người này nếu đóng phim điện ảnh, tuyệt đối sẽ làm con tim của một đống thiếu nữ mê chết lên chết xuống, giá trị nhan sắc và khí chất đều thuộc dạng thượng đẳng.
Và trong khoảnh khắc mọi người đều ngây người đó, thậm chí Mạnh Hân Nhiễm cũng bị anh ấy hấp dẫn nhìn đến độ hai tròng mắt muốn lòi ra. Dư Dao Dao nhõng nhẽo ưm một tiếng, kéo tà váy trang phục đóng phim như cô bồ câu nhỏ bị kinh hoảng bởi đám đông, nũng nịu nhào vào trong lòng người đàn ông thành thục toàn thân phát ra hormone nam nồng đậm kia.
"Ô ô ô hu hu hu, chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến! Cảnh mới đóng vừa nãy làm em sợ muốn chết luôn!"
Đậu rắn, hù chết cô!
Cô biết mà, đang êm đẹp sao lại tự nhiên có loại cảm giác hít thở không thông.
Quả nhiên là do người đàn ông này ẩn núp trong góc phát ra khí lạnh, nếu vừa rồi cô chỉ cần nói sai một lời thôi thì chắc đã ngủm mẹ nó rắn rồi!
Dư Dao Dao vùi đầu vào ngực anh, chiếm cứ vị trí còn lại bên kia lồng ngực cạnh bánh bao nhỏ.
"Mới vừa nãy có rắn cắn em đó anh~ Còn có, còn có một anh trai không đẹp trai bằng anh, nhìn em bằng ánh mắt rất hung dữ, em sợ quá đi à, hu hu hu ~!" Nước mắt cứ thế mà dọc theo gương mặt nhỏ giọt xuống.
Không đẹp trai bằng chồng người ta, Ngụy Minh suýt nữa cầm không vững bình giữ nhiệt mà trợ lý vừa đưa cho mình.
Đừng có nói người đó là anh đó?
Ủa mà, anh nhìn cô ấy với ánh mắt hung dữ khi nào, khi nào hả?
Đứng ở một bên, Trần Kiệu cũng bị chấn động.
Không đẹp trai bằng chồng yêu dấu, không đẹp trai bằng chồng yêu dấu...
Còn những người khác trong đoàn phim lại là vô cùng chấn động mà nhìn một nhà ba người ôm nhau ở bên kia.
Người đàn ông chất lượng tốt này lại là "Chồng yêu dấu" mà Dư Dao Dao hay nhắc đến đó sao, cũng chính là ông chủ của Quang Hâm?
Trong lời đồn, người đàn ông này có vô số bất động sản ở nước ngoài, là thiên tài về đầu tư tài chính nhưng chưa bao giời xuất hiện trước ống kính truyền thông, cũng chưa từng có phóng viên nào được gặp mặt phỏng vấn trực tiếp, người đàn ông thần bí nhất trong giới ông lớn giải trí chính là anh ta?
Trời đất quỷ thần ơi!
Thật sự là tin động trời mà!!!
Ông chồng big boss của Dư Dao Dao chính là anh chàng đẹp trai này hả?
Mọi người không khỏi lấy chuyển ánh mắt liếc nhìn Trần Kiệu, phát hiện... Chặc, xác thật chỉ cần là người có đầu óc, đều sẽ không ngoại tình!
Chồng người ta có tiền có thế, gương mặt, dáng vóc còn thuộc hàng thượng hạng, thân phận, nhan sắc, tài sản, khí chất còn cao cấp hơn cả ảnh đế, tại sao cô ấy còn muốn ngoại tình kia chứ?
Dư Dao Dao nói chồng cô ấy ưu tú xuất sắc hơn Trần Kiệu, họ còn không tin, bây giờ sự thật đặt ở trước mắt!
Ngoại tình?!!!
Không có khả năng!
Chú ý tới ánh mắt nhiều chuyện của mọi người đều tập trung lại đây, Thẩm Nghị Sùng đẩy đẩy Dư Dao Dao ra. Anh nhìn sang đạo diễn Lý Ba, người cũng đang dùng ánh mắt nhiều chuyện nhìn ba người bọn anh, gật đầu chào hỏi: "Đạo diễn Lý Ba, vất vả."
Sắc mặt Lý Ba hiện ra một tia phức tạp, xả ra một nụ cười xấu hổ: "Không có gì, hôm nay tổng giám đốc Thẩm đến thăm ban?"
Ông từng gặp qua Thẩm Nghị Sùng.
Trước kia, ông hoàn toàn kháng cự đối với việc Dư Dao Dao bị nhà đầu tư nhét vào đoàn phim, tức giận mắng sau lưng Thẩm Nghị Sùng là thằng ngu, nón xanh đội mấy chục lớp nên làm đầu óc đều hỏng hết rồi, tiêu tiền nâng con vợ vừa ngu ngốc lại ngoại tình này làm ngôi sao, chỉ tổ rước nhục vào thân.
Bây giờ, ông gặp được vị Thánh A La bị ông mắng vài trăm lần này, chỉ cảm thấy những lời ông từng mắng giống như đánh rắm.
Lý Ba biết, mỗi một cảnh một phân đoạn hôm nay Dư Dao Dao diễn, phải nói là đều vô cùng hoàn mỹ.
Mỗi một biểu cảm của cô ấy trên màn ảnh đều như đang đánh chan chát vào mặt già của ông vậy. Có điều, ông không có tức giận mà còn bị đánh đến sung sướng, vừa nói thật thơm, vừa muốn để cho cô ấy đánh tiếp 300 hiệp.
Hứ! Ông thật là... Mẹ nó, thật là tiện!
"Tổng giám đốc Thẩm, ngày đầu tiên bà chủ tới đoàn phim, ngài không yên tâm đến như vậy sao?!"
Lý Ba nghĩ gì đó, mặt già tự nhiên đỏ lên, chà xát bắp tay, ném Trần Kiệu sang một bên.
"Tôi vừa định khen bà Thẩm, kỹ xảo diễn xuất của bà chủ tiến bộ rất lớn, nếu sau này còn có cơ hội... Tôi muốn tiếp tục hợp tác với bà chủ đây, bộ phim tiếp theo của tôi nhất định sẽ mời bà chủ tới thử kính."
Sau khi xem xong cảnh đóng chung của Dư Dao Dao và Mạnh Hân Nhiễm, ông đã bị biểu cảm vừa hận vừa hung ác lại vừa tuyệt vọng bi thống của cô ấy làm chấn động. Quả thật giống như uống vào một ly rượu Whisky sảng khoái, mẹ nó, quá ngon!
Bây giờ lại nhìn nhìn gương mặt và ánh mắt của những nữ diễn viên khác trong đoàn phim, tất cả đều nhạt nhẽo như nước lã, thật là hụt hẫng, không đã ghiền.
Lý Ba cố gắng tìm cảm giác ở trên người nữ chủ, và vai ác nữ hai cũng chưa tìm được loại cảm giác trào dâng hưng phấn đó, cảm thấy quá không đã ghiền. Tuy nhiên, suất diễn trong bộ phim này của cô ấy chỉ có nhiêu đó, muốn nhìn cô ấy diễn chỉ có thể hợp tác trong bộ tiếp theo.
"Tôi sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ với Quang Hâm sau." Lý Ba nói xong lời này, cảm thấy mặt đau quá.
Bên cạnh nghe hết đoạn hội thoại ngắn, Nghê Dịch vui sướng mở to đôi mắt nhỏ, thiếu đều nữa trừng lòi tròng, trong lòng kích động không thôi, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
"Đạo diễn Lý Ba, thật sự sao? Chuyện thử kính ngài cứ tìm tôi là được!" Nói xong, anh mới ý thức được mình vừa mới xen miệng chen ngang, ha hả cười ngượng, tự vả miệng mình.
"Xem tôi này, sốt ruột quá rồ, đạo diễn Lý Ba, đây là danh thiếp của tôi, ngài quyết định thời gian rồi trực tiếp liên lạc với tôi là được."
Lý Ba cười, tiếp nhận danh thiếp, gật đầu đồng ý.
Thẩm Nghị Sùng im lặng nhìn Dư Dao Dao, phát hiện cô đang vui vẻ lôi kéo bàn tay nhỏ ú nu của bánh bao nhỏ Thẩm Duệ, hôn chụt chụt vài cái, làm cho gương mặt bánh bao nhỏ đỏ bừng, khóe miệng còn hơi cong lên, ánh mắt của anh không khỏi trở nên càng thêm thâm trầm.
"Làm phiền đạo diễn Lý Ba, hôm nay tới vội vàng, nên tôi có nhở trợ lý mua một ít đồ uống cùng bữa ăn khuya cho mọi người. Mọi người đều vất vả rồi."
Thẩm Nghị Sùng nói xong, phát hiện con trai trong lòng ngực như tháp nghiêng Pisa, không ngừng nghiêng về phía Dư Dao Dao.
Giờ phút này, gương mặt nhỏ bụ bẫm như tuyết trắng của bánh bao nhỏ, có chút đỏ hồng như bôi phấn, lại gấp không chờ nổi mà nhào tới trong lòng mẹ mình.
"Mẹ... Hôm nay Duệ Duệ bé bỏng cũng nhớ mẹ lắm lắm luôn..." Bé nghe mẹ nói nhớ bé, mỗi một tiếng đồng hồ, mẹ đều nhớ đến mình.
Toàn bộ đầu nhỏ của bé đều kích động, muốn lập tức nhào vào lòng ôm ấp mẹ yêu, lại bị móng vuốt của ba bắt lại.
"Để mẹ đi thay quần áo trước cái đã." Giọng Thẩm Nghị Sùng có hơi lạnh, cúi đầu nhìn kỹ quần áo diễn của Dư Dao Dao.
Cổ phục, to rộng bảo thủ, chỗ nên che, không nên che đều che lại hết, mặc ở trên người cô lại quyến rũ như một người phụ nữ lười biếng gợi tình, càng nhìn không thấy, càng làm người tràn ngập dục vọng xe nát nhìn xem bên trong.
Anh di chuyển cơ thể, ngăn chặn tầm mắt của đàn ông nơi này đang tập trung vào trên người cô. Dư Dao Dao cảm giác được toàn thân anh đang tỏa ra hơi thở không vui, nhíu cái mũi nhỏ.
Hừ, người đàn ông này quá khó đoán.
Dưới ánh mắt của nhiều người mà còn hung dữ với cô như vậy?! Rõ ràng hồi nãy cô có nói là nhớ anh ta kia mà!!!
"Chồng ơi ~ Anh la cái gì mà la..." Cô cười tủm tỉm nhón chân, cô hôn một cái thật to ở ngay phần cằm quyến rũ của anh, nhân cơ hội còn gặm một phát.
"Có nhiều người nhìn như vậy, nên em không thể... Ở đây được nha, mắc cỡ lắm! Chờ em thay đồ rồi về nhà nha anh ~"
Thẩm Nghị Sùng mặt cứng đờ.
Đạo diễn Lý Ba lập tức nháy mắt biết ý nghĩa câu nói đó của cô, lộ ra nụ cười chỉ đàn ông mới hiểu mà không nói ra: "Hiểu, về sau tôi cố gắng không sắp xếp cảnh diễn đêm cho Bà Thẩm nữa, anh cứ yên tâm."
Đúng là lời đồn không thể tin mà.
Nhìn tình cảm vợ chồng nhà người ta kìa, lúc này mới có vài tiếng, đã la hét đòi vợ phải về nhà cho bằng được!
Về nhà làm gì sao?!!!
Còn phải nói nữa hả!!!
Hết chương 13
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.