Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà Editor: Gái già thích ngôn tình "Cô chưa tỉnh ngủ sao? Tôi đã giải thích năm lần, đầu óc cô để đâu vậy, không nghe hiểu, hay là cố tình không nghe?! Kịch bản viết ra sao bộ không đọc hả, hay là cô mù chữ? An Tâm là bị giá họa! Cô ta chưa từng làm qua bất kỳ chuyện xin lỗi Hà Lăng, mẹ nó, bây giờ cô làm ra bộ dáng sợ nhìn thấy quỷ, có tật giật mình là sao?!" Đạo diễn Lý Ba tức giận, mắng không ngừng, nước miếng cũng phun cả lít. Lời thoại cảnh này vô cùng đơn giản, thân thể Hà Lăng đã căng không nổi vì độc rắn, nói hai câu là chìm vào hôn mê. Theo lý tới nói, cảnh này chỉ cần một lần là qua, trừ khi người thiếu kinh nghiệm như Dư Dao Dao xảy ra sai lầm... Nào ngờ, người mọi người khinh thường nhất lại phát huy kỹ xảo diễn xuất quá xuất sắc, còn người ưu tú được nhiều lời khen như cô ta lại diễn không ra gì. Lý Ba bực bội, toàn bộ đoàn phim cũng bực không khém, không khí căng thẳng. "Một lần cuối cùng! Không được... Cô cút khỏi đây cho tôi!" Mạnh Hân Nhiễm cắn môi: "Dạ, đạo diễn Lý, lần này em nhất định nỗ lực!" Một giây trước rõ ràng Đạo diễn Lý Ba còn rất thiên vị mình, bây giờ lại hung dữ với mình như vậy. Đều do con khốn Dư Dao Dao!!! Rõ ràng đã gả làm dâu nhà giàu có, cái gì cũng không thiếu! Còn tới đây tranh giành tài nguyên với cô, không những vậy, còn muốn cướp luôn cả cảm tình của đạo diễn! Mạnh Hân Nhiễm chán ghét liếc Dư Dao Dao nhưng ánh mắt ngay từ đầu còn coi khinh, giờ phút này lại có một tia sợ hãi. Cô biết bản thân cần biểu hiện ra loại cảm xúc gì nhưng cố tình khi nhìn vào ánh mắt của cô ta, cô lập tức cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt của Dư Dao Dao, làm cô tưởng vừa nhìn thấy một con thú hoang hung dữ, mở to miệng máu muốn nuốt chửng cô. Mạnh Hân Nhiễm nghĩ, rùng mình một cái. "3,2,1... Diễn!" Âm thanh tiếng đánh bản lại lần nữa vang lên. Cô cắn môi, dùng tay nhéo phần bắp đùi, cố gắng tập trung tinh thần. Dư Dao Dao vẫn giữ nguyên tư thế nằm, thoạt nhìn không hề có lực công kích, gương mặt tái nhợt giống như thú bông rách nát. nhưng thực mau, cảm giác mềm như bông chợt thay đổi ánh mắt thật đáng sợ. "Ta nguyền rủa ngươi... Không chết được tử tế!" Giọng nói rét lạnh, phẫn nộ nghẹn ngào, như là bò ra từ trong địa ngục. Mạnh Hân Nhiễm giật mình, nháy mắt, hàm răng run rẩy đánh vào nhau. Bốp, bịch! Lý Ba quăng kịch bản xuống đất. "Cut! Cô đọc kỹ từng chữ một lại quay tiếp!" "Biên kịch, viết lại cảnh này cho tôi, thay bằng nam chính! Đổi thành Hà Lăng trúng độc rắn tinh thần mơ hồ, rơi vào hôn mê nhưng Hoàng đế lại không đến liếc mắt một cái." "Hoàng đế ban đêm nằm mơ, Hà Lăng nhào vào lòng hắn khóc lóc kể lể tại sao hắn không tới thăm nàng? Hứa nói sủng ái nàng nhưng sao giờ lại bỏ mặt? Nàng nói với Hoàng đế, có người hãm hại nàng, cầu xin hoàng đế giúp nàng báo thù..." "Chờ hắn tỉnh lại thì nghe thái giám nói Hà Lăng qua đời... Gia tăng vai diễn phối hợp cảnh này cho tôi, đã hiểu chưa?! Mười phút, sửa xong kịch bản, những người khác tại chỗ nghỉ ngơi nửa tiếng! Ngụy Minh, lập tức hoá trang!" Nghê Dịch nhìn thời gian, không khỏi cười khổ, mới vừa rồi anh còn nói với ông chủ là lập tức là có thể kết thúc. Ai ngờ tiểu hoa đán lưu lượng này lại không đáng tin cậy đến như vậy! Và điều làm anh bất ngờ là chị đại nhà mình đã rời xa màn ảnh 5 năm thế mà thực lực lại cao siêu đến như vậy... Không biết có lén trộm luyện tập ở nhà hay không nữa? Quả nhiên, đợi Thẩm Nghị Sùng mang theo bánh bao đi vào đoàn phim thì thấy phân đoạn sửa lại này. Dư Dao Dao đang nhào vào trong lòng Hoàng đế, khóc lóc đến muốn tắt thở. Mặt anh xanh mét, lập tức che mắt con trai. Dư Dao Dao nhào vào lòng hoàng đế, trên thực tế là nhào vào ngực Ngụy Minh. "Hoàng Thượng, đã hứa ngày mai... Sẽ đi chung với ngài ngắm hoa sen mới nở ở Ngự Hoa Viên, sợ là muốn... Thất hẹn." Cô nói, sườn mặt xinh đẹp toát ra một nụ cười cực kỳ lâm li, mắt đẹp lăn xuống một giọt nước mắt trong suốt. Dư Dao Dao vừa nói, vừa rơi lệ, nhớ lại ghi chú cô dành cho phân đoạn mới sửa này. Con gà quý giá của cô bị con rắn cách vách đoạt mất, sau đó... Đậu con rắn, con rắn khốn nạn kia làm trò trước mặt cô, nuốt sạch con gà trong một nốt nhạc, cánh gà, đùi gà, ức gà... Lông gà, tất cả đều ăn sạch sành sanh! Hôm nay, cô lại nhịn đói tiếp, không có gà để ăn rồi. Hu hu hu, tim cô thật là đau quá! "Hoàng Thượng, sao ngài không đến nhìn thần thiếp lần cuối?" Oa hu hu hu, nhân viên vườn thú, có phải nhà ngươi mù không mà không nhìn thấy gà của ta bị con rắn khác đoạt mất hả? Có hay phải nhà ngươi cố ý không quan tâm, đúng không? Thực mau gương mặt của cô hiện lên một tia oán hận cùng bất đắc dĩ, triền miên trong sự đau khổ mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Lý Ba ngồi ở trước máy theo dõi, hai tay kích động vùng vẫy trong không trung. Đúng chỗ! Quá đúng chỗ! Ông giải thích với cô, trong bi thương pha lẫn u oán không ngờ cô ấy còn suy diễn ra oán hận. Đúng, chính là cảm xúc này, cô ấy biểu hiện như vậy mới đúng! Vốn dĩ bản tính của Hà Lăng thích đua đòi, vào cung không lâu, cũng không có tình yêu nam nữ gì với Hoàng đế. Hoàng đế ban thưởng nhiều thứ quý hiếm cho nàng nhưng trước khi chết đều không đến nhìn nàng lần cuối, nàng hẳn là vô cùng oán hận. Vả lại, đây là cảnh trong mơ của Hoàng đế. Giờ phút này, Hà Lăng chỉ là người mà Hoàng đế tưởng tượng ra thôi. Hắn đều không yêu ai trong hậu cung của mình, bất kỳ mỹ nhân nào vào cung cũng đều là quân cờ để hắn lợi dụng. Hà Lăng chết thảm, cũng là kết quả được hắn yêu thương dẫn đến cái chết. Trong lòng hắn cũng cảm thấy nàng hẳn là nên hận hắn chứ không phải yêu hắn! Trái tim của hắn rất lạnh, bởi vì hắn không tin chữ tình, nếu hắn không phải Hoàng đế, đám nữ nhân trong hậu cung còn yêu hắn hay sao?! Lý Ba kích động mà nhìn vào màn hình: "Tốt, qua! Lại quay thêm một lần, tập trung vào Ngụy Minh!" Ông dùng chính là máy rời. Hai người vai diễn phối hợp, muốn chụp chính diện A một lần, lại quay B một lần. Như vậy, mới có thể lột tả hết biểu tình của hai người trên màn ảnh, lúc sau chỉ cần cắt nối biên tập ghép nối. "Ngụy Minh, cậu là hoàng đế, Hà Lăng chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, ở trong lòng cậu chỉ là một món đồ chơi. Cậu trước nay chưa từng để ý đến kết cục của cô ta nhưng chờ đến khi cô ta khóc lóc kể lể, mỹ nhân làm bạn nhiều ngày, giờ phút này nhỏ nhẹ khóc thút thít ở bên tai, cậu cảm thấy có một tia cảm xúc dao động và khi nàng ta nói tại sao cậu không đến nhìn mặt lần cuối, cậu cũng đã hoàn toàn thoát khỏi sự bi thương ngắn ngủi kia, bởi vì cậu là hoàng đế, chú định không có tình cảm." Lý Ba hưng phấn nói nhiều hơn ngày thường, diễn viên gạo cội Ngụy Minh cười, tặng cho ông một động tác tay OK. Anh có kinh nghiệm diễn kịch nhiều năm, đương nhiên quá rành, vừa đọc xong kịch bản, đại khái cũng biết nên diễn cảm xúc ra sao. Tuy nhiên, giờ phút này, anh đứng ở trước màn ảnh lại là có chút cứng đờ. Anh vừa nhấc đầu thì thấy Thẩm Nghị Sùng đứng ôm con trai phía sau màn ảnh. Vừa đối mặt, anh xấu hổ phát hiện sắc mặt đối phương không quá đẹp. Anh có thể hiểu, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy vợ của mình nhào vào ngực của người đàn ông khác đều có chút kích thích quá mức. Huống chi vợ của mình mới vừa trải qua scandal tình cảm, còn suýt nữa ly hôn. Dù là diễn kịch, giờ phút này Ngụy Minh cũng có chút không biết nên đặt tay ở nơi nào. Còn có trẻ em ở hiện trường, không thể ôm mẹ người ta biểu diễn cảnh thân mật được. Chuyên nghiệp như Ngụy Minh cũng rối rắm. Bản thân anh cũng làm cha, hiểu rất rõ tâm tình giờ phút này của người cha, biết nguyên nhân lý do gì Thẩm Nghị Sùng che mắt con trai nhất quyết không để cho bé thấy cảnh này. Thẩm Nghị Sùng chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra Ngụy Minh mất tự nhiên, đen mặt, chớp mắt ôm bánh bao Thẩm Duệ lui đến chỗ tối. Ngụy Minh lập tức cảm kích nhìn ông chủ Thẩm rồi nhìn đạo diễn Lý Ba gật đầu: "Bây giờ có thể bắt đầu." Máy quay phim đã điều chỉnh sang một góc độ khác, tiếng gõ bảng vừa vang lên, Dư Dao Dao lập tức nhập vai, nhào vào trong lòng Ngụy Minh. Vì giúp anh nhập diễn, cô tiếp tục đọc lời thoại, biểu tình cũng giống y như vừa rồi. "Hoàng Thượng, tại sao ngài không đến nhìn thần thiếp lần cuối?" Ngụy Minh theo tiếng ngẩng đầu, vừa muốn biến thương tiếc thành lạnh nhạt nhưng anh bị thần thái của cô làm giật mình, biểu cảm đóng băng. Ánh mắt Dư Dao Dao quá hung ác! Làm như anh thiếu cô ấy tám chục triệu không bằng. Hơn nữa... Hình như ánh mắt ưu thương của cô ấy chỉ là một loại ngụy trang, che giấu khát vọng sâu thẫm trong lòng như anh là món ngon, cô ấy chờ không kịp muốn nuốt trọn anh. Vừa mới nãy, Mạnh Hân Nhiễm là vì ánh mắt khác thường này nên không thể nào nhập diễn? Ngụy Minh giật mình ngẩn ngơ tại chỗ nhưng giây phút mấu chốt, kinh nghiệm đóng phim nhiều năm của anh vẫn nổi lên tác dụng. Rất nhanh, hai tròng mắt khép hờ, che dấu tất cả cảm xúc của bản thân, duỗi tay đẩy ra cơ thể mềm mại không xương của cô ấy. "Hoàn mỹ! Qua!" Đạo diễn Lý Ba kích động giơ nắm đấm chiến thắng. "Nghỉ ngơi!" Bánh bao nhỏ vừa nghe hai từ nghỉ ngơi thì phẫn nộ mà quơ quơ chân ngắn nhỏ bị ba kiềm chế, bé muốn thoát khỏi bàn tay của ba. Sắc mặt Thẩm Nghị Sùng có chút nặng nề, không chú ý tới sự kháng nghị nhỏ nhoi của con trai, ngược lại, anh lạnh lùng nhìn Dư Dao Dao còn đang ngồi ở trên giường, cô ấy giống như còn chưa thoát khỏi vai diễn, còn đang tiếc nuối mà nhìn Ngụy Minh đứng dậy rời đi. Biểu tình này giống y như lần anh mắng cô ấy vì tưởng cô ấy uống thuốc ngủ, chính là biểu tình đau lòng muốn chết đó... Cô ta... Lấy anh ra luyện tập kỹ xảo diễn xuất?! Sắc mặt Thẩm Nghị Sùng ngày một đen, không khí xung quanh anh như mùa đông, toàn thân phát ra khí lạnh, giống máy điều hòa tự nhiên, loại không cần tốn phí trả tiền điện. Sắc mặt bánh bao nhỏ cũng đen, biểu tình không khác gì cha mình. Mẹ đã được nghỉ, ba còn che mắt bé làm gì? Bé chưa từng nhìn thấy mẹ đóng phim nha! Bánh bao nhỏ tức giận, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có ý thức được vừa nãy mẹ không đọc đùi gà thay cho 1234. Về phía Dư Dao Dao, sau khi lau sạch giọt nước mắt cuối cùng, cô vẫn còn dư vị cảm xúc đau khổ bị con rắn phòng kế bên ăn giựt cướp đoạt một năm thịt gà, nhân viên vườn thú thì mặc kệ không quan tâm. Chỉ là giây tiếp theo, cơ thể của cô cứng đờ, giác quan nhạy bén của loài rắn chú ý tới một hơi thở không vui tại hiện trường đoàn phim, đang vèo bay đến bao phủ toàn thân cô! Có nguy hiểm! Cô đang muốn nhìn về phía phát ra tia nguy hiểm kia nhưng đoàn phim bận rộn lại đột nhiên ầm ĩ. Dòng người chen chúc xô đẩy, lập tức che khuất tầm mắt của cô. "Là ảnh đế Trần Kiệu!" "Mẹ ơi, anh Trần tới!" Hiện trường vang lên mấy tiếng kinh hô thì thấy một người đàn ông mắt đào hoa mặc một chiếc áo khoác màu nâu, chậm rãi đi vào đoàn phim, cơ hồ tất cả mọi người đều không cầm lòng được nhường đường cho anh ta đi qua. Anh ta giống như là máy phát điện tự nhiên, dáng người cao gầy, từ phần eo xuống dưới tất cả đều là chân, áo gió nửa rộng mở, quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, tôn lên đôi mắt đào hoa cùng nụ cười chói sáng của anh ta, sáng đến mức toàn thân trên dưới đều chói lóa mắt. Trần Kiệu??? Vậy chẳng phải là đối tượng scandal tình cảm của Dư Dao Dao sao? Hiện trường lập tức xuất hiện một trận xôn xao, như là mở ra bản tin giải trí máu chó vào 8 giờ tối hằng ngày. Ảnh đế Trần Kiệu, nhận làm cameo, đóng vai thanh mai trúc mã của nữ chủ trước khi vào cung. Suất diễn rất ít, hoàn toàn không phù hợp trọng lượng của ảnh đế, chẳng lẽ là vì Dư Dao Dao mới nhận? Ánh mắt mọi người đều trở nên nóng cháy, vô cùng tò mò. Tuy nhiên, Trần Kiệu như là không chú ý tới sự khác thường xung quanh, cười nhìn Lý Ba chào hỏi: "Đạo diễn Lý Ba, thật xin lỗi, tôi mới vừa kết thúc vai diễn đoàn phim bên cạnh nên tới chậm mấy ngày. A, Hân Nhiễm, sao mắt em lại đỏ, hôm nay có cảnh khóc sao?" Anh và Hân Nhiễm đều tốt nghiệp học viện hí kịch cùng khoa cùng ngành, thậm chí là cùng giáo viên, là đàn anh đàn em, trước kia từng hợp tác vài lần. Đạo diễn Lý Ba là người có ơn giúp đỡ anh lúc mới vào nghề, điều này cũng không phải bí mật gì trong giới giải trí. "Không có việc gì, dù sao cảnh của cậu cũng chỉ trong đêm nay là quay xong. Đúng rồi, tôi mới vừa quay rất đã ghiền..." Đạo diễn Lý Ba nói đến một nửa, xấu hổ mà thay đổi câu chuyện: "Ờ, Ngụy Minh biểu hiện không tồi." Ông chợt nhớ tới Dư Dao Dao từng có scandal ngoại tình với vị ảnh đế họ Trần này. Mà hôm nay, Mạnh Hân Nhiễm vốn đang trong tâm trạng khốn quẫn, nghe đạo diễn vừa nói như vậy, trong lòng biết ông ta ngầm khen ngợi Dư Dao Dao, sắc mặt trắng bệch. Cúi đầu, cắn chảy máu môi. "Trần sư huynh, không có... Em chỉ là... Chỉ là mới vừa thấy chị Dư và anh Ngụy đối diễn, phát hiện chị ấy biểu hiện rất tốt, em đứng ngoài nhìn mà khóc theo, em sắp thành fan của chị ấy rồi, em, em bị kỹ xảo diễn xuất yêu mà không được chìm trong đau khổ của chị ấy làm cảm động..." Một câu, khiến cho toàn hiện trường lập tức ồ lên! Vừa rồi, Dư Dao Dao nhìn chằm chằm màn ảnh rơi lệ thương tâm, bởi vì nhìn thấy Trần Kiệu?! Tin động trời nha!!! Hết chương 12
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]