Đến sáng khi vừa thấy cô tỉnh dậy thì anh lên tiếng:
''Cô thấy trong người thế nào"
''Có hơi mệt mà sao anh vẫn còn ở đây vậy"
''Hôm qua cô ngồi trong khu tập luyện khóc như trẻ con"
''Là anh bế tôi về đây"
''Ừ, hôm qua cô bị sốt nên tôi ở lại đây xem tình hình"
''Anh sao vào được nhà tôi"
''Là cô Lâm đã gọi điện nhờ tôi cũng vì thế nên tôi mới được vào"
''Hai người quen biết nhau"
''Ừ, cô ngồi đây đợi tôi xuống dưới kia dặn người làm thức ăn"
Diệp Viên Hy chưa kịp nói gì thì bóng dáng anh đã khuất sau cánh cửa. Không biết từ lúc nào mà cô có cảm giác như người đàn ông này đã xem nhà của cô như nhà của mình vậy.
Từ khi người đàn ông này cứu cô cho đến nay thì cô thấy thái độ của anh đối với mình có chút khác biệt, hơn nữa một người xa lạ lại ở đây với cô cả đêm nhưng cô không hề bài xích người mà ngược lại cảm thấy thân thiết như đã từng gặp qua và nói chuyện rất nhiều lần.
Nhưng có cố gắng như thế nào cũng không nhớ được rằng mình và anh ta đã gặp nhau ở đâu.
Đi được một lúc thì anh quay lại hỏi thăm rồi dẫn cô đi vệ sinh cá nhân.
''Tôi có điều này muốn hỏi anh"
''Em cứ nói"
''Tôi không đồi anh chịu trách nhiệm về cái đêm ở quán bar nên anh không cần ép bản thân mình phải chắm sóc cho tôi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-song-chung-voi-mot-hon-ma/2794932/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.