Từ sau khi có con trai, Hoắc Tư Thần rất phiền muộn. Anh đột nhiên đổi ý, bây giờ ước gì Tiêu Linh sinh cho anh một đứa con gái chứ không phải là một thằng nhóc!
Anh nằm trên giường ôm vợ, vuốt ve những sợi tóc mềm của cô:
“Anh cố gắng như vậy, tại sao bụng em vẫn không có dấu hiệu gì?”
“Anh còn hỏi à? Anh không biết bệnh của mình?”
Cái bệnh thầm kín khó nói của anh không phải là yếu sinh lý, mà tốc độ di chuyển của “những đứa con ở hình hài nòng nọc” quá chậm, phần lớn là không kịp đến trứng đã ngã xuống, còn phần nhỏ đến nơi thì chậm quá, không kịp lúc trứng rụng. Anh đền nghị bọn họ có thể dùng thụ tinh nhân tạo để đẻ thêm đứa nữa, nhưng Tiêu Linh lại trực tiếp nói:
“Nếu may mắn có thai lần nữa em sẽ sinh, không thì đừng mơ mà thụ tinh nhân tạo.”
Dù sao bọn họ đã có Duẫn Hạo, sinh hay không thật ra không quá quan trọng, cô lại sợ đau. Bắt cô một lần nữa vào sinh ra tử? Cứ mơ đi!
Hoắc Tư Thần vô cùng buồn bực ôm chặt lấy cô, hôn khắp mặt cô rồi mới nói:
“Anh muốn có con gái.”
Anh đưa tay sờ lên eo Tiêu Linh, đang muốn cùng cô tiếp tục phấn đấu thì cửa Hoắc Duẫn Hạo ở bên ngoài gào to:
“Con về rồi!”
Mới nghe giọng con trai, Tiêu Linh đã ngay lập tức bật dậy và chạy ra ngoài, bỏ lại Hoắc Tư Thần cùng cánh tay cứng ngắc giữa không trung. Anh cắn chặt răng ngồi thẳng người lên, nhìn vợ và con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sinh-con-cho-tong-tai-dai-ac/793499/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.