Diệp Thiên không hiểu vì lý do gì mà bị Hàn Tuyết giận, cả buổi cô không thèm nói chuyện với hắn, cũng không chịu giữ Liên Liên. Cái này có phải hơi quá đáng rồi không? Trước kia Tiêu Linh đâu có ăn hiếp hắn đến thế! Hắn tức giận đi qua nhà cô bấm chuông cửa, bấm điên cuồng, đợi cho Hàn Tuyết vừa ló mặt ra, hắn lập tức nói: “Này, tôi giảm tiền nhà, à không, miễn phí tiền nhà cho cô đổi lại cô đã hứa sẽ chăm sóc cho Liên Liên mà? Bây giờ tôi phải ra ngoài, cô cũng không chịu chăm con bé giúp tôi là thế nào?” “Anh đi mà kiếm bạn gái chăm cho con bé đó đi, tôi trả tiền nhà cho anh không phải được rồi sao?” Diệp Thiên nghe đến đây hai mắt cũng muốn trợn ra, cô bảo hắn đi đâu tìm? Hắn đưa tay chặn cửa không cho cô trốn, hừng hực khí thế mà nói: “Tôi mà tìm được bạn gái thì còn phải nhờ đến cô sao?” Đúng vậy, tên ngốc đầu gỗ này ba mươi mấy tuổi còn chưa từng có một người bạn gái nào, chưa từng nhé! Ở cái độ tuổi xuân hắn còn không thể tìm được bạn gái, thì đến nay vừa già vừa ôm theo một đứa trẻ, có người sẽ để ý đến hắn sao? Ở ngoài kia bao nhiêu là đàn ông, các cô gái tốt họ tha hồ lựa chọn, đâu tới lượt hắn. Nghe thấy hắn nói có vẻ đáng thương quá, Hàn Tuyết cũng hơi nguôi nguôi giận: “Vậy thì để Liên Liên ở nhà với tôi, nói trước với anh, đừng có để mấy người ngoài kia đồn bậy bạ, tôi không thích bị họ nói là bạn gái anh đâu!” Nói xong, cô mới ý thức được mình vừa để lộ thông tin cho hắn biết, đâu ai bắt cô khai ra chứ? Hai gò má của cô nóng bừng, vội tìm cớ: “Mang Liên Liên qua thì gọi tôi!” Hàn Tuyết cố sức khép cửa lại, sau đó quay lưng tựa vào cửa và sờ mặt mình, cảm giác lòng bàn tay nóng hổi như phát sốt vậy. Mặc kệ tên này, không được để ý, ai muốn nói gì thì nói, đâu phải cô chưa từng gặp qua mấy lời đồn đãi, trước kia còn bị chửi mắng thậm tệ hơn kia mà. Một lát sau, Diệp Thiên lại nhấn chuông cửa, mang Liên Liên qua nhà cô. “Tôi ra ngoài một lát, cô muốn ăn gì không, tôi mua về?” “Không cần, tôi tự biết nấu cơm.” “Tôi chỉ thuận miệng hỏi, cô đừng tưởng là thật.” Diệp Thiên bỏ lại một câu rồi vẫy tay đi ra cửa, chọc Hàn Tuyết giận sôi lên. Có ngon thì đừng nhờ vả cô! Cô là một tiểu thư gia giáo, phải có cốt cách, phải có khí chất, không được tức giận… Không được tức giận. Hàn Tuyết dắt tay Liên Liên vào nhà, để con bé tự ngồi một bên chơi, mình thì xem một chút gần đây có công việc nào thích hợp hay không. Đang ngồi gõ phím lạch cạch, đột nhiên tay bị người nắm vào, Hàn Tuyết nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Liên chớp mắt nói với cô: “Dì ơi, Liên Liên mắc tè.” “Không phải dì, gọi là chị.” “Chị, Liên Liên muốn đi tè.” “Ừ, ngoan lắm.” Con bé này cũng dễ dạy, gần đây không còn tỏ thái độ với cô nữa, chắc là ở chung lâu sẽ nảy sinh tình cảm. Cô đưa con bé vào nhà vệ sinh, chờ nó đi xong lại dẫn nó ra ngoài. Để nó ngồi một mình xem ti vi, cô ở bên cạnh làm CV gửi đi xin việc. Tầm tối, Diệp Thiên trở về cùng một túi thức ăn to, hắn mang qua nhà cô và nói: “Tôi mua nhiều quá sợ ăn không hết, cho cô một ít.” “Tôi đã nói…” “Không cần cũng bỏ đi, cô cứ xem như đồ thừa không được à?” “Anh mua thức ăn cho người khác mà nói vậy không sợ bị ăn tát sao?” Hàn Tuyết đầu bốc khói. “Không, sao lại thế?” Diệp Thiên tỏ vẻ mình không làm gì sai cả, cũng tại ấn tượng của hắn về cô không được tốt. Hắn đang định đưa Liên Liên đi thì Hàn Tuyết đột nhiên gọi hắn lại: “Ở lại ăn cùng đi.” “Sao hôm nay cô hiền thế?” Diệp Thiên không nghĩ đến cô gái này còn biết lịch sự mời hắn. “Vì cô đơn.” Hàn Tuyết thành thật. “Ăn một mình chán chết.” Cô cảm thấy ở cùng với Diệp Thiên và bé con này cũng không đến nỗi tệ như trước nữa, dù gì ba người vẫn hơn một người. Cô lại không quen biết ai ở chốn xa xôi này cả, bạn bè cũ chưa từng thấy liên hệ với cô, có lẽ cũng đã quên mất có một người tên Hàn Tuyết rồi. Ba người dọn cơm ra bàn nhỏ, trong căn phòng sáng đèn cùng nhau nói chuyện linh tinh. Thời gian sẽ xoa dịu tất cả những vết thương lòng, giúp cho họ có được khoảng trống trong tim để dũng cảm bước thêm một bước. Hàn Tuyết hay Diệp Thiên đều đã từng yêu sâu đậm một người, nhưng tất cả đều là “đã từng”, họ phải bước tiếp, phải sống cho hiện tại và tương lai, vì vậy trong lặng lẽ, khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn. Diệp Thiên không còn thấy nhớ về Tiêu Linh nhiều, hắn bận rộn rất nhiều thứ, tương lai phải cho Liên Liên đi học. May mắn có Hàn Tuyết ở nơi này chịu khó giúp hắn dạy dỗ Liên Liên, dù rằng với cái tính tiểu thư của cô thì cũng không biết gì nhiều mà giúp con bé, đặc biệt là ở khoản nấu ăn. Rất lâu sau đó, khoảng thời gian Liên Liên chuẩn bị vào lớp một cũng là lúc Diệp Thiên quyết định hỏi Hàn Tuyết: “Nhiều năm như vậy rồi, cô toàn ăn cơm trực thôi, không có ý định sửa túi nâng khăn cho tôi để đền bù sao?” “Hả, anh nói gì cơ?” Hàn Tuyết khinh thường liếc mắt. Diệp Thiên ngoắc ngoắc tay, Liên Liên hiểu ý cầm bó hoa giấu sau lưng đặt vào lòng bàn tay hắn. Hắn quỳ một chân xuống, lần thứ hai trong cuộc đời hắn đi cầu hôn người khác, tay vẫn run bần bật. “Hàn Tuyết, cô có đồng ý làm mẹ của Liên Liên không?” Tròng mắt Hàn Tuyết đỏ hoe, cô đấm vào vai hắn một cái, khóc nói: “Anh xem có ai cầu hôn như anh không?” “Mẹ, đồng ý đi mà.” Liên Liên ở bên cạnh dùng tay tạo hình trái tim trên đầu, nhảy nhảy cầu cô chấp nhận bọn họ. “Sau này Liên Liên sẽ gọi chị xinh đẹp là mẹ, Liên Liên cũng muốn có em nữa.” Hàn Tuyết xoa xoa mắt, ôm lấy bó hoa từ trên tay Diệp Thiên: “Dù sao cũng không còn ai khác cần tôi, gả thì gả.” Mặc dù từ trước đến giờ bọn họ đều luôn đấu khẩu với nhau, nhưng nội tâm lại giống như hai cực trái dấu của nam chân, đến gần sẽ bị hút chặt lấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]