Mưa đã ngớt dần rồi tạnh hẳn. Hồng Thanh vẫn còn ngẩn người ngồi trong phòng, có vẻ đang rất băn khoăn không biết nên đi đâu. Danh Thần rất bình thản ngồi đợi hắn, còn đi tìm nước ấm cho hắn ngâm mình. Có tiếng ồn ào bên ngoài khiến Hồng Thanh chú ý. Căn phòng trọ của hắn ở tầng hai nên những gì mọi người nói với nhau bên ngoài hắn nghe khá rõ.
Bọn họ nói với nhau rằng cơn mưa lớn ban nãy đã làm lở một mảng đất rất lớn trên núi. Dưới chân núi đó có một đoạn đường thường xuyên có người qua lại. Nghe nói có gần chục người thương vong.
Hồng Thanh nghe mà giật mình. Đoạn đường núi bị sạt lở đó là đoạn đường mà họ đi qua trước khi đến đây, sau đó thì trời đổ mưa. Nếu như chẳng may Tử Hằng đuổi theo họ qua con đường này có thể sẽ bị trúng sạt lở. Nghĩ đến đó tim hắn đập thình thịch liên hồi.
"Ngươi đừng quá lo lắng. Trời mưa lớn như thế ai cũng không muốn ra đường. Chủ tử cũng sẽ không qua đường vào khoảng thời gian đó đâu."
"Nhưng… nhưng có người chết kìa."
"Có thể là những người dân sống gần chân núi."
"Nhưng… chẳng phải chính ngươi cũng đang rất lo lắng sao?"
Danh Thần che gương mặt nhăn nhó của mình lại. Hắn quả nhiên không biết cách để che giấu cảm xúc. Nghe có người thương vong trên đoạn đường mình vừa đi chưa lâu làm sao có thể không lo lắng cho được. Vậy là cả hai quyết định cùng quay lại đó kiểm tra xem. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sinh-con-cho-hoang-de/2775136/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.