Tịnh Liên mang một bình rượu đến, trong lòng không khỏi lo lắng. Ba đêm rồi đêm nào hoàng thượng cũng uống rượu. Người uống nhiều nhưng không say, ngược lại hình như càng uống càng tỉnh. Nhưng sức khỏe của người thì không còn tốt như trước nữa. Ăn ít, làm việc nhiều với uống rượu thì làm sao khỏe được kia chứ.
“Bệ hạ, người đừng uống nữa! Chỉ mới qua mấy ngày mà trông người đã gầy đi rất nhiều rồi. Nếu Hồng phi trở về nhìn thấy bệ hạ gầy đi thế này thì sẽ mắng nô tài mất.”
Tử Hằng bật cười.
“Thật sao? Nếu y nhìn thấy ta vì y mà trở nên thảm hại như thế này liệu có thương ta mà quay về không?”
“Bệ hạ…”
“Không có Thanh nhi bên cạnh ta không làm được gì cả. Nếu biết y sẽ bỏ ta mà đi như thế lúc trước ta đã không cãi nhau với y, cũng sẽ không hành hạ y.”
Trước kia hắn, Hồng Thanh và Diên nhi, ba người bọn hắn cùng nhau sống vui vẻ biết bao. Tại sao lại đi đến hoàn cảnh này? Có phải hắn ngay từ đầu đã làm sai rổi không?
“Bệ hạ, đêm khuya trời trở lạnh, người vào trong phòng nghỉ ngơi đi. Đừng uống nữa!”
Tử Hằng nhìn lên bầu trời đen kịt chỉ thấy lác đác vài ngôi sao lấp lánh. Cảm giác thật cô độc. Mỗi ngày trôi qua hắn cảm giác như đã trải qua mấy năm vậy.
“Tiểu Tịnh, ngươi nói xem. Có phải trẫm đã làm sai rồi không? Tất cả những việc trẫm làm đều là vì muốn tốt cho y mà. Tại sao y lại rời bỏ trẫm chứ?”
“… Bệ hạ muốn nghe lời thật lòng của nô tài chứ?”
Tử Hằng nhìn Tịnh Liên hơi ngạc nhiên. Có vẻ lần đầu hắn thấy y có vẻ nghiêm túc như vậy.
“Ngươi cứ nói những gì ngươi nghĩ.”
“Bệ hạ, có những việc bản thân mình nghĩ là tốt nhưng người kia chưa chắc đã nghĩ vậy. Nô tài có thể thấy bệ hạ và Hồng phi nương nương vẫn còn có tình cảm rất sâu sắc với nhau, chẳng qua là chưa tìm được tiếng nói chung thôi. Nương nương đã nói chỉ cần ngài chịu thay đổi thì nương nương sẽ trở về tức là nương nương đang cho bệ hạ một cơ hội đấy. Bệ hạ thử cố gắng thay đổi cách suy nghĩ của mình một chút, đặt mình vào vị trí của nương nương mà suy nghĩ một chút xem.”
“Đặt mình… vào vị trí của Thanh nhi?”
“Hay là để nô tài giúp bệ hạ dễ hình dung nhé. Trước tiên bệ hạ có thể cho nô tài biết rốt cuộc hai người cãi nhau vì cái gì vậy?”
Tử Hằng: “…”
Câu này hình như hắn được hỏi hơi nhiều.
...***...
Trước đó Danh Thần chỉ mới nghe qua chứ chưa từng đến thủy ngục bao giờ. Hắn chỉ biết nơi đó được xem là nhà ngục khắc nghiệt nhất của Vạn Lịch quốc. Hắn bị giam ở đây đến giờ đã bốn ngày. Ngày nào cũng bị ngâm trong nước, xung quanh không thấy ánh mặt trời. Không biết hiện tại là ngày hay đêm, cũng không biết hiện tại bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Dựa vào số lần người đến đưa thức ăn, Danh Thần mới đoán ra số ngày bị giam. Chỉ mới qua bốn ngày mà hắn cảm giác đã mấy năm. Bị giam ở nơi này thực sự vô cùng vô cùng khó chịu. Hắn là nam nhân mà còn cảm thấy khó mà chịu được nói gì hồi đó Lan phi bị giam ở nơi này. Nếu bệ hạ vẫn chưa nguôi giận, đem giam hắn như vậy qua mấy tháng thậm chí mấy năm hắn nghĩ chắc mình sẽ hoá điên luôn mất.
Có tiếng cửa phòng giam mở, Danh Thần hơi ngạc nhiên. Tính thời gian thì hình như cai ngục mang cơm đến hơi sớm thì phải. Hắn ngẩng đầu nhìn và kinh ngạc sửng sốt khi thấy người tới là Lục Ly.
“Nhóc con, ta đến đón ngươi trở về.”
Lập tức cai ngục đến tháo xích sắt đang cột hai tay Danh Thần, đỡ hắn lên mặt nước. Bị treo liên tục trong nhiều ngày khiến Danh Thần đứng không vững. Lục Ly dứt khoát bế cậu ta lên trên tay.
“Chậc, gầy quá! Mấy hôm nay ngươi ăn uống kiểu gì vậy? Ta đã bảo bọn chúng không được bỏ đói ngươi mà.”
“Không phải lỗi tại bọn họ đâu. Là ta ăn không vô thôi.”
“Cũng phải. Bị nhốt ở nơi này ăn uống được mới lạ. Thôi trở về đại ca bồi bổ cho cậu.”
Danh Thần ôm lấy cổ Lục Ly, gương mặt ửng đỏ vì ngượng. Đường đường một nam nhân trưởng thành lại bị bế như công chúa thế này không xấu hổ sao được, nhưng hai chân hắn nhũn cả ra, đứng không nổi. Thôi thì cố làm cho mặt mình dày lên vậy.
“Bệ hạ tha thứ cho ta rồi à?”
“Cái này… ta không rõ lắm. Ta chỉ biết ngươi được thả sớm thế này là do tiểu hoàng tử cầu tình cho ngươi đấy. Lam đại nhân và Khúc thái y vẫn còn bị giam trong Đại lý tự kìa.”
“Bọn họ bị bắt giam ư?”
“Là các vị ấy tự nguyện vào ngục. Bệ hạ cũng không ý kiến gì nhưng cũng không phạt nặng thêm. Ta nghĩ bệ hạ thực ra cũng không có ý phạt các người thực sự đâu. Với tính cách của bệ hạ, nếu thực sự muốn trừng phạt sẽ không nhẹ như thế.”
“Ừm.”
Danh Thần vẫn luôn biết chủ nhân của hắn bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng và rất tàn nhẫn khi xử phạt người khác nhưng kì thực là một người rất giàu tình cảm. Đối với những thuộc hạ trung thành của mình, chủ nhân chưa bao giờ bạc đãi họ, còn luôn quan tâm chăm sóc. Sự việc xảy ra Danh Thần tin chắc không chỉ bản thân mà cả những người khác cũng cảm thấy rất áy náy khi làm chuyện như vậy với bệ hạ. Nhưng những gì họ làm cũng là để tốt cho người. Bởi vì bệ hạ và Hồng phi không tìm được tiếng nói chung, tâm lý của cả hai đều đang căng thẳng nên nhất định phải tách cả hai ra một thời gian để bọn họ suy nghĩ lại, ổn định tâm lý. Đó là mục đích thực sự của việc giúp Hồng phi bỏ trốn, chứ bọn họ không hề có chủ ý muốn hai người đó chia xa thật.
“Lần này ta mang ơn của Diên Diên rồi.”
“Ừ. Ngươi chỉ cần trao bản thân cho người ta là đủ để trả ơn rồi.”
Theo như những gì Lục Ly nói và tình hình mà hắn nhìn thấy được thì cho đến tận giờ hoàng thượng vẫn chưa nắm được vị trí lẩn trốn của Hồng Thanh. Hơn nữa, hình như dạo gần đây xảy ra khá nhiều chuyện khiến hoàng thượng rất bận rộn, đêm khuya lại ngồi uống rượu đến hơn nửa đêm. Người cũng gầy rộc hẳn đi.
“Nói thật ban đầu ta cũng rất giận ngươi, trách ngươi tại sao lại có thể đối xử với chủ nhân như thế. Nhưng sau khi nghe những lời của Lam đại nhân, ta biết ngươi cũng có cái khó của mình. Ta cũng thấy Hồng phi rời đi là điều tốt. Sau khi Hồng phi không còn bên cạnh, bệ hạ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đang dần thay đổi. Ta nghĩ Hồng phi sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Ừ. Vậy thì tốt quá.”
Danh Thần mệt mỏi ngủ thiếp đi trên vai của Lục Ly. Bốn ngày rồi hắn không ngủ được, cơ thể đã sớm bị kiệt sức rồi.
Danh Thần vừa được đưa trở về chưa đầy nửa canh giờ đã thấy Phi Diên vội vã chạy đến. Đi cùng cậu nhóc còn có Thanh Trúc. Lúc Phi Diên đến nơi thì thấy Danh Thần đang nằm trên giường, thái y ngồi bên cạnh khám bệnh. Thấy cậu nhóc đến Lục Ly liền nhanh chóng kéo cậu ra ngoài.
“Tiểu hoàng tử chịu khó đứng đợi ở đây một lúc để thái y khám xong đã hãy vào.”
“Ta hiểu rồi. Lục Ly, huynh ấy bị thương có nặng không?”
“Không có. Bệ hạ không tra tấn đệ ấy. Đệ ấy chỉ bị kiệt sức thôi.”
Phi Diên thở phào một hơi. Phụ hoàng quả nhiên giữ lời không tra tấn Danh Thần. Vốn phụ hoàng còn định giam Danh Thần thêm mấy ngày nhưng hôm nay cậu cứ năn nỉ cầu xin. Rốt cuộc phụ hoàng cũng chịu thả người, nhưng đổi lại từ giờ Danh Thần không thể đưa đón cậu đi học nữa. Phi Diên ngay lập tức chấp nhận. Dù sao vẫn tốt hơn là huynh ấy bị nhốt thêm mấy ngày.
Đúng như những gì Lục Ly nói, Danh Thần chỉ bị kiệt sức do bị treo trong nước lâu ngày, lại thêm thay đổi môi trường đột ngột nên bị nhiễm phong hàn nhẹ. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe.
“Hôm nay đệ không phải đi học sao? Sao lại đến đây?” Danh Thần dịu dàng hỏi.
“Huynh được thả ra đệ dĩ nhiên phải tới rồi. Nghỉ một buổi học có là gì chứ. Huynh thế nào? Cơ thể có chỗ nào bị đau không? Huynh nhất định không được giấu đệ đâu.”
“Không có. Bệ hạ chỉ nhốt ta chứ không làm gì cả. Người làm vậy cũng rất là nhân từ rồi. Đệ nhất định không được trách bệ hạ.”
Phi Diên xụ mặt.
“Nếu không phải tại phụ hoàng thì cha sẽ bỏ đi chắc. Huynh và Lam đại nhân, còn Khúc thái y nữa, cũng sẽ không bị giam vào ngục như vậy.”
Danh Thần mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, ôn nhu nói:
“Đệ còn nhỏ, có nhiều chuyện đệ vẫn chưa hiểu được đâu. Người lớn có suy nghĩ rất phức tạp, đôi lúc họ không thể dùng lời để biểu đạt hết được ý của mình, cũng không thể làm những việc mà bản thân mình muốn làm.”
“Người lớn sao phải phức tạp như vậy? Tại sao lại không thể nói, không thể làm theo ý mình muốn chứ?”
“Cho nên ta mới nói đợi đệ lớn lên sẽ hiểu. Đệ nhất định không được trách bệ hạ. Những việc này đều là ta và các vị đại nhân cam tâm tình nguyện.”
Phi Diên nhớ Thanh Trúc cũng đã từng nói như thế. Cha của cậu ấy, Lam Hiên cũng là tình nguyện vào ngục giam. Ai cũng nói cậu không được trách phụ hoàng. Phi Diên cảm thấy người lớn thật khó hiểu.
“Ta vẫn chưa cảm ơn đệ đã cầu xin bệ hạ tha cho ta. Đợi khi nào bình phục, ta dẫn hai đệ đi chơi nhé.”
“Vâng.” Phi Diên gật đầu cười tươi.
Danh Thần cảm thấy càng ngày Phi Diên càng dính lấy mình không tốt chút nào. Sắp tới phải để cậu nhóc tiếp xúc nhiều hơn với các vị tiểu thư nhỏ nhắn, dễ thương mới được. Hắn không muốn hàng ngày phải đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của bệ hạ đâu. (Hắn có làm gì nên tội chứ)
“Phải rồi. Huynh bị giam ở đâu vậy? Đệ hỏi khắp nơi mà không ai biết?”
“Đệ không cần quan tâm đâu. Dù sao ta cũng được thả rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]