Hồng Thanh luôn có cảm giác có người theo dõi mình. Tần Mạc cũng cảm thấy vậy nên mấy ngày này không rời Hồng Thanh nửa bước. Ngay cả đồ ăn thức uống của hắn cũng được Tần Mạc thử độc rồi mới yên tâm cho hắn dùng. Bị bảo vệ cẩn thận đến mức này khiến Hồng Thanh không khỏi lo lắng trong cung xảy ra chuyện gì. Tần Mạc cố an ủi hắn:
“Ở trong cung thị vệ vòng trong vòng ngoài, biểu ca và thằng nhóc sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Ở đây ngươi chỉ có một mình ta, mới dễ gặp nguy hiểm hơn họ kìa. Hơn nữa, người mà bọn chúng nhắm vào là ngươi chứ có phải bọn họ đâu.”
“Vậy ngươi nói xem rốt cuộc là kẻ nào muốn hại ta chứ?”
“Cái đó… ta vẫn đang điều tra.”
“Chính ngươi có chưa xác định được kẻ muốn hại ta là ai, có mục đích gì thì dựa vào đâu mà nói hai cha con họ ở trong cung sẽ an toàn?”
Tần Mạc im lặng không nói được gì.
“Ta không thể tiếp tục chịu đựng như vậy. Nếu mục tiêu của bọn chúng là nhằm vào ta vậy thì ta ra ngoài dẫn dụ chúng là được.”
“Hồng Thanh, ngươi…”
“Phải tóm gọn bọn chúng càng sớm càng tốt.”
“… Hiểu rồi. Vậy ngươi muốn làm thế nào?”
...***...
Chiều hôm đó, đám lính đi theo Tần Mạc thấy chủ tử mình cãi nhau ầm ĩ với Phương Hồng Thanh. Đại khái nguyên nhân là Hồng Thanh muốn về kinh thành nhưng Tần Mạc không đồng ý.
“Ta nhớ con ta. Ta muốn trở về nhìn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-sinh-con-cho-hoang-de/2775021/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.