Đúng chỉ có Duy Anh mới làm người ta hiểu lầm rồi tỏ tình một cách lãngmạn như vậy.Trang không kiềm chế được bản thân nữa liền ôm chầm lấy cậu,nó vui vì điều này,nó lúc nào cũng vậy luôn mong muốn cho những đứabạn của mình được hạnh phúc,nó bước đi một mình trong trường chợt nónghĩ liệu nó tỏ tình với hắn thì hắn có đồng ý hay không?Ý nghĩ đó vừahiện trong đầu nó liền gạt đi luôn,nó bước vào lớp không khí lúc nàocũng ồn ào chỉ có mình nó là đơn côi,nó đã nghĩ chả nhẽ năm nào nó cũng phải có một thời gian cô đơn sao.Bước chân nó dừng lại ở bàn mình,ngồi xuống dở cuốn truyện đang đọc dở ra đọc tiếp.Hắn đi qua thấy vôlý không phải ngày trước nó hay đi tìm trò để quậy phá lắm sao,hôm naylại ngồi đọc sách thế kia,mấy nay cũng không thấy nó nô đùa nữa -Ê mày làm gì ở đây thế?Sao không về lớp -Đạt từ đâu đến đập vai hắn
-Đi dạo về qua đây thôi,về lớp thôi -Hắn không muốn để thằng bạn thân mình biết hắn đang nhìn nó nếu Đạt biết hắn chết chắc
-Mờ ám thế
Hắn đang lúng túng không biết nói sao thì tiếng trống trường vang lên cứu hắn thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm
-Đi về lớp nhanh lên tiết Toán của thầy Hải đó,thầy hay lên sớm lắm đấy
Hắn nói xong bước đi để lại thằng bạn bơ vơ một mình theo sau hắn về lớp
Nó ngồi nãy giờ chỉ nhìn vào quyển sách khi đặt quyển sách xuống nó nghethấy giọng hắn nhưng khi quay ra không có bất cứ ai ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-to-tinh-voi-toi/3033781/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.