Không có gì! Sau này có chuyện gì cần giúp hãy nói với tôi. Tôi sẽ giúp cậu.
Rồi cứ thế hai người ôm nhau một phút, hai phút... Được an ủi từ Bảo Trâm lòng Thanh Băng cũng nhẹ nhõm hẳn đi. Bỗng cô giật mình đẩy Bảo Trâm ra ôm mặt mình để Bảo Trâm không thấy sự xấu hổ của mình.
- X... Xin lỗi đã dựa vào n.. Ngực cậu...
- Haha đều là con gái có gì mà ngại chứ!
Mặt Thanh Băng vẫn có chút đỏ.
- Ha! Này cậu có muốn dựa vào tôi nữa không?
- K... Không cần đâu! Chúng ta về trường thôi! Không cửa trường sẽ đóng đó.
- Ừ đúng rồi nhỉ. Nhanh lên không muộn
Bảo Trâm kéo tay Thanh Băng chạy đi. Cô chạy đằng sau lén nhìn Bảo Trâm cô tròn mắt nhìn khi thấy Bảo Trâm cười rạng rỡ, ánh nắng mặt trời chiếu vào Bảo Trâm càng khiến nụ cười ấy trở nên xinh đẹp.
Ngắm nụ cười của Bảo Trâm đến ngơ ngác thì cuối cùng hai người họ cũng về tới trường đúng lúc.
- Ngắm tôi đã rồi chứ!
- Cậu đừng trêu tôi nữa.
- Được rồi về kia túc thôi.
Thanh Băng gật đầu, cô đi được mấy bước thì tự dưng bất ngờ ngã xuống. Cũng may phản xạ của Bảo Trâm khá tốt nên đỡ được cô.
- Này sao thế?
- H... Hình như trẹo chân rồi.
- Thật là...
Tiếng "chậc" được thốt lên, Bảo Trâm vuốt tóc một cái rồi kéo Thanh Băng đứng hẳn hoi, bất ngờ bế cô lên. Thanh Băng giật mình tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-se-khien-anh-phai-hoi-han/3402537/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.