Chương trước
Chương sau
11.

Vào ngày cưới, bố mẹ tôi đã lâu không gặp cũng đến, thật khó để tôi không có bất kỳ lòng căm hận, ghét bỏ nào với họ, tôi đã không nói với bọn họ tôi sẽ kết hôn, hy vọng hai bên không can thiệp lẫn nhau và sống trong hòa bình.

Họ được Lục Mộ Xuyên mời tới.

Một mặt anh mong tôi tổ chức một đám cưới viên mãn, mặt khác anh không muốn sau này tôi phải hối hận vì không được họ hàng chúc phúc.

Một mặt, bố tôi là người rất giữ thể diện, con gái lấy chồng sao bố mẹ không tham gia được, sợ hàng xóm chê bai, nói ra sẽ mất mặt nên ông khăng khăng muốn đến.

May mắn thay, họ không gặp bất kỳ rắc rối nào nữa vì 2 người kia đã lấy tiền của Lục Mộ Xuyên để lặng lẽ tự tạo dựng một bối cảnh gia đình khác hẳn sự thật.

Phượng quan đội đầu, tràn ngập màu đỏ tươi, là đám cưới phong cách Trung Quốc yêu thích của tôi.

Bức thư kết hôn được cậu thiếu niên viết tận tay từng nét một.

Tôi lấy quạt che mặt, trong sự chúc phúc của chủ hôn, tôi được phù dâu dẫn từng bước đến chỗ người đang đợi ở cuối.

“Hợp cẩn phùng xuân nguyệt, phương phỉ đấu lệ hoa, loan sanh tỏa trúc diệp, phượng quản hợp kiều hoa; thiên thượng song tinh tịnh, nhân gian lưỡng ngọc khoa, khinh hàn dung tú mạc, tòng thử tụng nghi gia……”

(tui lời dịch lại từng chữ nên mí bà cứ hiểu là lời chúc phúc đám cưới nhó)

Một dây dắt màu đỏ, mỗi người giữ một đầu, theo tiếng trống lớn, anh ấy đưa tôi đến gặp bố mẹ anh ấy.

Hai vị phụ mẫu cũng nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, đã sớm muốn kết giao, lúc này đang ngồi trong sảnh vui mừng khôn xiết, nhìn tôi hai người liên tục đồng ý.



“Nhất bái thiên địa tạ nhân duyên, tạ trời giáng điềm lành ——”

Theo hướng dẫn của người chủ trì buổi lễ, chúng tôi đối mặt với nhau trong hội trường và chắp tay chào.

“Nhị bái cao đường ơn dưỡng dục, nguyện thân thể an khang ——”

Quay lại đối mặt với cha mẹ và bái một lần nữa.

“Phu thê đối bái trên sảnh hoa, chúc cầm sắt hòa minh ——”

Chiếc quạt tròn hạ xuống, tôi và anh nhìn nhau, đều mỉm cười.

Đội trên đầu một chiếc phượng quan bằng ngọc bích và mặc một bộ áo cưới màu đỏ, anh, một chàng trai tuấn tú với đôi lông mày như kiếm và đôi mắt đầy sao, bộ quần áo tung bay trong không khí càng khiến anh trở nên bất phàm hơn.

Nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định là một thiếu gia xuất thân từ gia đình cao quý, hào hoa, phóng lãng.

Khi anh ấy đứng dậy, còn nháy mắt với tôi nữa...

"Lễ thành —— "

...

Đám cưới rườm rà, sáng sớm dậy sớm, làm các thủ tục, tôn trọng khách mời, làm đến tối, mệt mỏi không thẳng được eo.

Về đến nhà mới, tôi trải quần áo trên giường mà không thay, thậm chí không muốn động một ngón tay.

Khi Lục Mộ Xuyên đi vào với một đống tiền mừng, anh nhìn thấy bộ dạng lười biếng của tôi.

Anh ném tiền lên giường, nắm lấy bắp chân treo ngoài giường của tôi mà xoa xoa, "Mệt lắm sao?"

"Ừ, em không muốn động nữa."

“Em còn chưa đếm tiền.” Anh hất cằm về phía đống bao lì xì đỏ.

Sức mạnh của bàn tay to lớn không nhẹ cũng không nặng, khi cơn đau nhức trong người tan biến, tôi mở từng phong bì màu đỏ trên bụng.

"Oa ~ Anh Xuyên, bao lì xì người thân của anh lớn quá ~"



Tám nghìn, mười nghìn, mười ba nghìn một trăm bốn mươi, sáu nghìn...

"Phát tài rồi, phát tài rồi!"

Tôi bị vỗ vào mông, "Đồ mê tiền! Gọi anh là gì?"

"Anh Xuyên!"

Không ngờ lại bị tét một cái nữa.

"Hửm?"

"Lục Mộ Xuyên."

"Không phải, gọi lại lần nữa!"

"Không, em cứ gọi anh là anh Xuyên! Anh Xuyên, anh Xuyên, anh Xuyên!"

Tôi biết anh muốn nghe cái gì, nhưng tôi còn chưa kịp thích ứng với thân phận này, cho nên thật sự không nói ra được, thật là xấu hổ!

“Thật sự không gọi sao?”

Anh nắm lấy chân tôi kéo xuống, tôi trượt đến trước mặt anh, anh đứng ở trên, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, “Được lắm, chút nữa cầu xin cũng vô dụng!”

Khoảng thời gian tiếp theo đây, anh ấy đã đích thân nói cho tôi biết thế nào là đau khổ!

Dù giọng tôi có khàn đi vì khóc anh ấy cũng chẳng thèm để ý.

Sau đó, tôi run rẩy chỉ vào mũi anh rồi chửi: “Đồ lừa đảo!

Những ngón tay bị anh giữ lại, anh ôm tôi và hôn nhẹ, "Hưm, anh đây!"

“Anh, anh, anh, vô liêm sỉ!”

Lúc đầu sau khi say rượu tỉnh lại, lừa tôi nói cái gì mà một đêm triền miên, cảm giác cùng bây giờ hoàn toàn khác biệt, tên này còn có mặt mũi thừa nhận nữa chứ!

“Cần mặt mũi thì làm sao cưới vợ được đây!”

Anh tự tin nói: “Mau ngủ đi, nếu không sẽ không được ngủ nữa đâu đó!"

Mặc dù không động đậy, nhưng tôi vẫn sợ anh lại động thủ, sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

...

Đàn ông mới bắt đầu ăn thịt thực sự rất đáng sợ, nhất là đàn ông nhịn đã lâu, trong đầu chỉ có loại chuyện đó.

Trong vòng chưa đầy một tháng, anh ấy đã khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mọi ngóc ngách trong nhà.

Khi thú tính của người này trỗi dậy, anh ấy hoàn toàn không để ý, lúc nào khi nào cũng có thể....

"Gia Giai ~" Tên đàn ông từ phía sau lôi kéo tôi, "Anh nghĩ —— "

"Không, em không muốn!"

Anh ấn tôi vào chiếc tủ trong phòng thay đồ, "Anh đã nghĩ đến vị trí đó lâu lắm rồi, thử xem nào~"

"KHÔNG--"

Phản đối không hiệu quả, bị bịt miệng.

Những gì tiếp theo là một vấn đề không thể diễn tả trong 20.000 từ, xin vui lòng tự tưởng tượng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.