Edit:Ross
Trong một khoảnh khắc, dường như cả thế giới đều im lặng.
Chỉ có giọng nói của Chu Thư Đồng vang lên trong phòng.
Cảnh cửa hé mở, ánh sáng từ phòng khách hắt vào.
Trong phòng tăm tối, ngoài phòng sáng đèn.
Kỳ Hạ đứng ở nơi giao thoa gữa bóng tối và ánh sáng, vì ngược sáng lên Chúc Nam Tinh không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Kỳ Hạ.Chỉ có thể nhìn thấy cả người cậu có phần cứng đờ.
“Nói mau! Câm rồi à!”Chu Thư Đồng đợi không được hét lên.
Giọng nói kéo lại dòng suy nghĩ của hai người.Kỳ Hạ phản ứng trước, chế nhạo cười một tiếng rồi chống tay dựa vào tường.
Đèn trong phòng đột nhiên bật lên.
Chúc Nam Tinh chưa kịp thích ứng với ánh sáng, cô cúi đầu, ôm chặt lấy điện thoại. Mặc dù, Kỳ hạ cũng không biết cái gì đang xảy ra, nhưng từ cái chủ đề này cũng đoán được bảy tám phần.Cậu mỉm cười bước tới, ngồi xổm trước mặt Chúc Nam Tinh, ngón trỏ thon dài nâng chiếc cằm đầy đặn của cô lên.
“Tôi hôn cậu?” Kỳ Hạ nhướng mày trầm giọng hỏi.
Nhưng lại có chút ái muội.
Khuôn mặt Chúc Nam Tinh bỗng chốc đỏ bừng,cô sửng sốt trong giây lát,thất thần ngã luôn xuống đất.
Cả người lùi về phía sau, đôi môi hồng nhuận khẽ mở, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đáng yêu.
Trước đây cuộc đời Kỳ Hạ chưa bao giờ tiếp xúc với khái niệm đáng yêu bao giờ,nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ ở trước mặt, cảm giác muốn hét lên cho cả thế giới,cô ấy rất đáng yêu.
“Hả?” Cậu cố tình chọc cô.
“Không, không có!”Chúc Nam Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-rat-dang-yeu/1123439/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.