Chương trước
Chương sau
Lão Giả tên là Giả Phúc Quý, trước kia được giam giữ ở một nhà tù khác trong nông trường Thanh Hà, nhốt chung một chỗ với đám người Đàm Long. La Cường căn bản không gặp được người này trong mấy năm đầu, hoàn toàn không biết sự tồn tại của người này.
Sau này bởi vì lũ bất ngờ mưa to thiên tai kéo đến, một đám người từ các nơi thưa thớt dời đi, toàn bộ di cư đến khu nhà tù mới, không phải oan gia không gặp nhau, cứ như vậy mà tiến đến một chỗ.
La Cường cũng sơ ý, khi đó chỉ cố ác đấu với Đàm thiếu gia, lăn lộn mù quáng, không dự đoán được sau lưng ẩn giấu cá lớn hơn. Hiện giờ xem ra, Đàm Tiểu Long quả thực chỉ là một con giun mồi nhử.
Người trong toàn nhà tù Thanh Hà đều biết 3709 lớp số 7 La Cường đại đội một, cũng biết Đàm Long, nhưng không ai biết ông lão họ Giả này là giả.
La lão nhị ở chỗ sáng, đối phương vẫn luôn ở trong tối.
Thật ra người này cũng không già lắm, số tuổi không lớn như vậy, chỉ lớn hơn La Cường ba tuổi.
Eo không cong, lưng không còng, chân không thọt, không thở mạnh, trên người cũng không bệnh, thậm chí nếp gấp cùng da đốm đồi mồi rối loạn lung tung trên mặt đều là cố ý ngụy trang ra, lừa gạt mọi người chung quanh, quản giáo và phạm nhân đều cho rằng người này là phạm nhân già yếu bệnh tật thành thật ngoan ngoãn.
Vưu Nhị Gia ngồi ở trên ghế bên cạnh bếp lò, kéo kéo ống quần, lộ ra giày vải màu đen, bình tĩnh nhàn nhã nói: “Lão Nhị, không nhận ra ông mày à?”
La Cường ở nhà ở đối diện ngồi, nói: “Trước kia thật sự không nhận ra…… Nhưng nhờ cái tay này của ngài, mà để lộ ra được bộ mặt thật.”
Vưu Nhị Gia hừ lạnh một tiếng, thân thể ngửa về phía sau: “La lão nhị, cái này cũng nên cám ơn tên khốn nhà mày ban tặng, đã phế một bàn tay của ông mày!”
La Cường hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn: “Không phải báo lúc trước đưa tin ‘người chết’ là ngài à, tại sao bây giờ lại ngồi trong tù? Còn giống như tôi ngồi xổm đến năm sáu năm?”
Vưu Nhị Gia sắc mặt cấp tốc biến hóa, cơ bắp ở dưới da mặt run run, hàm răng cắn chặt, tức giận hầm hừ nói: “Ai muốn ngồi tù chứ? Ông mày không muốn ngồi tù, ông mày bị người ta gài bẫy, cũng bị mày chơi hết một vố, tao cũng không còn cách nào khác!!!”
La Cường: “……”
Cái gì thế? La Cường nghĩ thầm, tôi bẫy người ta chết không ít, bộ có ông sao?
Tại sao Vưu Bảo Xuyên có thể ngồi ở trong Thanh Hà ngần ấy năm, mà không ai biết được thân phận của ông ta? Công an, người trong hệ thống nhà tù cũng không biết?
Bởi vì không ai nhận được gương mặt này của ông ta. Từ 30 tuổi đã ẩn nấp phía sau màn, người này rất ít khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, cũng không có ảnh chụp gì, hiện tại người này có hình dáng thế nào, ai cũng không biết.
Loading...

Năm đó La Cường từ phương nam trở về, lần đầu náo loạn thủ đô chỉ có hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, ra tay hung ác, không bái các đường tiền bối, không để lại đường sống. La Cường trên địa bàn của nhà họ Vưu dưới chân Hoàng Thành sống mái với người của Vưu Nhị Gia một trận, tranh đoạt thế lực địa bàn. Một trận kia đánh đến trời đen kịt, không thấy trời trăng, một nhà họ Vưu là bọn rắn độc dưới chân phía đông Hoàng Thành, ăn sâu bén rễ, mãnh tướng như mây; mà anh em La lão nhị bên này là từng xe tải một kéo đi qua, côn đồ người có tài mỗi người cầm trong tay ống thép, dao ba cạnh nhảy từ trên xe tải xuống……
Lần đó Vưu Nhị Gia đã giao chiến với La Cường.
Toàn thân La Cường mặc vest đen, kính râm, xỏ khoen, trong tay một cây ống thép, khi đó thật tuổi trẻ, thật sự không muốn sống, không sợ chết.
Một ống thép của hắn đánh gãy hai ngón tay của Vưu Bảo Xuyên.
Đời này Vưu Bảo Xuyên cũng chưa từng chịu thua thiệt như vậy, bị La Cường đánh gần như phế cái tay. Một trận khiến ông ta nhớ kỹ La Cường này, sau đó ông ta ngủ đông quy ẩn rất nhiều năm, không dễ dàng lộ đầu, tránh ở phía sau màn chỉ huy thủ hạ anh em kinh doanh địa bàn, lăn lộn thành một bang phái số một thủ đô như thường.
Đương nhiên, La Cường bên này cũng không kiếm được lợi ích gì, thuộc hạ tổn thương thảm trọng, một xe tải kéo toàn bộ về Tây Thành. Địa bàn hoàng kim dưới chân Hoàng Thành năm đó La Cường dựa vào lực chiến một cây ống thép đổ máu cũng không đánh về được, hiện giờ La Tam tiền muôn biển bạc vung tay ném ra cây bút lớn hơn trăm triệu, lại trực tiếp lấy tiền đánh về được!
Bởi vậy, cũng chỉ có La Cường nhận ra được Vưu Nhị Gia, hai bên nhận người không cần xem mặt.
La Cường bắt lấy bàn tay lão Giả, tỉ mỉ vuốt một lần, vuốt ra hai ngón tay kia.
Từ một khắc kia, giữa hai người giống như có tấm gương sáng vậy.
Chỉ là hai bên một người ẩn càng sâu hơn một người, trầm ổn, đều bình tĩnh, chỉ chờ đối phương ra chiêu, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Căn cứ truyền thuyết giang hồ, năm đó Vưu Bảo Xuyên bị bắt trước anh em họ La đã bỏ mạng trong cuộc đấu súng với công an, hơn nữa còn bị nổ chết ở khách sạn Đại Đông Hồ.
Nhưng mà, lúc ấy trong khách sạn Đại Đông Hồ nâng ra mười mấy bộ thi thể, đều đã hoàn toàn thay đổi, đặc trưng thân phận hoàn toàn không còn. Sau đó công an thông qua giám định DNA xác nhận trong đó có mấy cảnh sát hi sinh, người chết còn lại đều là thuộc hạ kẻ tài dưới trướng họ Vưu. Lúc ấy đoàn người đều cho rằng, Vưu Nhị chạy trời không khỏi nắng, hẳn là nổ chết ở nơi đó rồi. Toàn thành phố phong tỏa, lưới trời tuy thưa, người này không thể nào thoát được đi ra ngoài.
Từ nay về sau mấy năm thay đổi bất ngờ, thế đạo đổi dời, thủ đô không còn thấy họ Vưu lộ diện, vì thế hắc bạch lưỡng đạo nghiền ngẫm với nhau, Vưu Bảo Xuyên xác định vững chắc đã ngỏm củ tỏi.
Ai ngờ đến Vưu Nhị không chết, lại vào tù, hơn nữa là tự động đi vào?
Chuyện xưa phải bắt đầu từ trận trấn áp xã hội đen bảy tám năm trước kia, họ Vưu thông đồng với quan lại bên trong xưng bá ngầm thế lực thủ đô nhiều năm, đương nhiên là kẻ đầu xỏ gây tội ác trong trận đàn áp xã hội đen năm đó, cũng là tội phạm cấp A bị công an truy nã gắt gao. La Cường nếu luận tài sản lai lịch cũng đều không bằng hai vị đứng đầu trong danh sách đen, xếp hạng ở phía trước hắn chính là Vưu và Lý.
Tình huống Vưu Nhị Gia khác La Cường, trên tay ông ta có quá nhiều vụ án giết người lớn, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực. Quan trọng nhất chính là ông ta hại chết cảnh sát, trên tay dính mạng cảnh sát, đây là tội ác tày trời, tội không thể thứ, công an sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Nếu lúc đó người này bị bắt, tuyệt đối khó thoát cực hình xử quyết, bởi vậy ông ta không thể bị bắt.
Nhưng mà chống lại lệnh bắt, trốn chạy xa rời quê hương, bỏ mạng chân trời, đời này cũng xong rồi, đi ra ngoài thì đừng mong trở về.
Người ở sau lưng cũng không dễ dàng thả ông ta đi. Vì thế, dưới sự giật dây của người sau màn, lúc ấy Vưu Nhị Gia chơi một kế khôn khéo kim thiền thoát xác(1).
(1) ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện.
Huyết án khách sạn Đại Đông Hồ để cho ông ta mượn cơ hội che giấu. Theo sau, người này tạo ra thân phận giả, lấy tên họ “Giả Phúc Quý” trong hồ sơ, phạm tội trộm cướp lừa gạt hỗn tạp bị bắt bỏ tù, vừa vặn cũng phán mười lăm năm.
Vưu Nhị Gia vì sao có thể cam nguyện chủ động bỏ tù?
Lúc ấy ông ta không có lựa chọn nào khác, vừa lúc chỉ còn một con đường vào tù này, mới có thể khiến ông ta tránh thoát truy nã của công an toàn thành phố đang lùng bắt ngày đêm trong trong cả nước!
Cái tên“Vưu Bảo Xuyên” đã bị xóa khỏi hồ sơ đăng ký hộ khẩu của cơ quan công an, mà người tên “Giả Phúc Quý” này lại xuất hiện trong nhà tù, cơ quan công an vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ đến, tội phạm bọn họ truy nã bắt giữ khi đó lại đang lấy một thân phận khác ngồi trong nhà tù. Đây là thủ thuật che mắt tốt nhất, những thiên tài cảnh sát hình sự lục soát chứng cứ, tìm tuyến người, tra DNA, vắt nát óc cũng không ngờ người này đã lấy tội danh hết sức bình thường mà đi vào nhà tù, bên ngoài làm sao điều tra ra được Vưu Bảo Xuyên, cũng rất khó điều tra được trên người một tên phạm tội lừa gạt trộm cắp trong nhà tù.
La Cường nghe Vưu Nhị Gia tự thuật, khẽ gật đầu, tự đáy lòng mà nói: “Bội phục.”
La Cường nghe xong câu chuyện thì trào phúng nói: “Nhưng mà ngài cũng không có lợi cho lắm. Tôi đây cầm cái tội lớn vào tù, có điều cũng chỉ phán mười lăm năm, ngài cũng mười lăm năm, ban đầu ngài cũng định vào đây ngồi hơn mười lăm năm tù sao?”
Sắc mặt Vưu Nhị Gia dần dần chuyển xanh, nhìn chằm chằm La Cường, biểu cảm vô cùng phức tạp, đáy mắt bắn ra sự ứ đọng bực bội: “Còn dám hỏi ông mày? Mọi chuyện không phải đều là do việc tốt do La lão nhị mày làm sao!”
La Cường nhướng mày, nghiêng người ngậm một điếu thuốc, biểu cảm cực kỳ vô tội, mà đúng là cảm thấy vô tội thật: “Câu này của ông có ý gì? Tôi có chặn đường hại ngài à?”
Vưu Nhị gia: “Hai người cả thằng em mày, năm đó nhận tội đưa chứng cứ đã làm chết họ Tiêu, mày con mẹ nó đã quên món nợ này sao?!”
La Cường: “Bố làm chết họ Tiêu là vì để giảm hình phạt bản thân, chuyện này có liên quan gì đến ngài?”

Vưu Nhị Gia ngực phẫn nộ uất ức, ở trong tù ngồi 6 năm hít dơ bẩn, hóa thành một cục máu già trong lòng, trực tiếp mà phun đầy mặt La Cường!
“La lão nhị, mày với em mày làm chết họ Tiêu, cũng chính là làm chết ông mày đấy!!!!!”
La Cường để ông già phun nước miếng đầy mặt, thuốc cũng tắt luôn……
Hôm nay La Cường cuối cùng hiểu rõ, đây quả thực là một khoản nợ khó đòi không rõ ràng.
Oán ai? Trách ai?
Nói về ban đầu anh em họ La bị bắt, khai báo theo câu hỏi của công an. Công an vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chính là để cho bọn họ giũ ra vấn đề vụ án kinh tế bên trong cao tầng thị ủy. Hai anh em La Cường La Chiến làm cá trong chậu, không khỏi vạ lây, cũng vì tự bảo vệ mình giảm hình phạt, khai ra bao nhiêu chứng cứ bọn họ biết, dẫn tới sếp lớn họ Tiêu cao tầng thị ủy xuống ngựa.
Tiêu và Lưu là hai phái thế lực cao tầng, đấu đến như nước với lửa.
Trước kia anh em họ La làm việc cho Lưu, đương nhiên không tiếc công sức giết họ Tiêu. Hơn nữa, La Cường nhận một bản án nhẹ cho các tội danh xã hội đen, trong đó có “Tự thú”, “Tích cực ăn năn nhận tội”, “Lập công tố giác” từ từ một đống lý do chó má, quan trọng nhất nhân tố phía sau màn là do Lưu tác động. La Cường đạt thành hiệp nghị nào đó với đối phương, không phán nhẹ cho bố mày, bố mày sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Theo sau, chú ba nhà họ La ra tòa làm chứng, nửa đường gặp được kẻ xấu trả thù tập kích, may mắn được đội viên cảnh sát hình sự phản ứng mau lẹ giải cứu để La Chiến có thể tránh được một kiếp ra tòa thuận lợi, cũng làm cho La Chiến lần đầu kết bạn Trình Vũ cảnh sát Trình. Phía trước phía sau những việc này, kỳ thật đều âm thầm có liên hệ, ngày đó âm mưu diệt khẩu La Chiến, chính là người của họ Tiêu với họ Vưu này.
Bộ trưởng Tiêu rớt ngựa, kết án, vào nhà tù cán bộ cao cấp Tần Thành, một vở diễn này của Vưu Nhị Gia hoàn toàn thất bại.
Chỗ dựa ông ta bị ngã, ông ta ra tù thế nào?
Tài tiệu ông ta là giả, thân phận giả, toàn bộ từ họ Tiêu phía sau màn đẩy tay giúp ông ta giải quyết. Nửa năm sau, nghe nói bộ trưởng Tiêu ở trong tù tâm tình u sầu, tinh thần ngẩn ngơ, bị cao huyết áp, đi ở cạnh sân thể dục, nguyên người ngã vào hồ phun nước, không đứng lên được nữa.
Người này chết đuối trong hồ nước sâu nửa mét.
Thế sự luân hồi, ở ác gặp dữ, vận mệnh chú định đều có số trời, muốn anh chết anh không thể không chết. Chiêu này của Vưu Bảo Xuyên là thông minh bị thông minh hại! Ông ta muốn chơi kim thiền thoát xác, lại vô ý chơi lửa, vây luôn bản thân mình trong nhà tù, ra không được! Nếu ông ta chịu đựng không nổi báo án tự thú công an, ông ta cũng chết; ông ta không tự thú, thân phận giả liền biến thành thân phân thật, ông ta bị cái tên“Giả Phúc Quý” này bao lại, không còn ai đến chuộc ông ta đi ra ngoài nữa.
La Cường nghe chuyện bi thảm ly kỳ của Vưu Nhị Gia, cười khổ nói: “Cho nên, lão già ngài định tính món nợ này lên trên đầu tôi?”
Vưu Bảo Xuyên trừng mắt nhìn người: “Nếu không thì sao?”
La Cường: “Lúc trước bố vì bảo vệ thằng em trai, cũng coi như có cái cớ, chuyện này là do ngài tính ra? Sao có thể nói là chỉ mình tôi?”
Vưu Bảo Xuyên: “Nếu không ông mày băm hai đầu ngón tay mày thử xem?”
Ánh mắt La Cường rùng mình: “Tôi hiểu rồi, ông là người ở sau lưng làm chuyện này…… Ông muốn vượt ngục.”
Vưu Nhị Gia cười nói: “Ha ha, nói nhảm, đương nhiên là vậy, tao không vượt ngục, chẳng lẽ để ông mày ngồi chơi với mày đến hết mười lăm năm sao?!”
“Hiện tại ông mày không phải tên Vưu Bảo Xuyên, mà là Giả Phúc Quý. Hôm nay tao từ nhà tù Thanh Hà này chạy ra, hồ sơ của người vượt ngục chính là Giả Phúc Quý, chờ ông mày vừa ra ngoài, đổi thành một người khác, giang hồ cũng sẽ không có thằng nào mang họ Giả, cảnh sát vĩnh viễn cũng sẽ không điều tra được tao.”
Khóe miệng La Cường nhếch lên: “Đúng là kế hay thật.”
Lúc này trong đầu La Cường lóe lên, suy tư. Hắn lo lắng cho La Tam.
La Cường không ngốc không chậm, hắn lập tức suy nghĩ đến, tại sao họ Vưu đột nhiên muốn làm chuyện này, lên kế hoạch vượt ngục ra tù?
Thế lực một nhà họ Vưu gần như đã bị hủy diệt biệt tích giang hồ, Đàm, Lý cũng đều sụp đổ, bộ trưởng Tiêu, Lưu song song cũng suy sụp thất thế, thủ đô hoàn toàn thay đổi thiên hạ, phong cảnh chư hầu cát cứ ngày xưa toàn không ở đây, giang hồ hiện giờ còn dư lại ai?
Phong thuỷ dưới chân Hoàng Thành luân chuyển, hiện nay phong thủy lớn nhất phổ biến nhất là bất động sản, công nghiệp giải trí, phố tài chính; tứ hợp viện xa hoa được bọc lại tu sửa lần nữa, chỉ ngăn cách với Tử Cấm Thành bằng một bức tường, buổi tối phảng phất cũng có thể nghe thấy lão ma ma lúc xưa gõ mõ tụng kinh lẩm nhẩm ở trong cung……
Với cách làm cứng rắn, tàn nhẫn của Vưu Bảo Xuyên, nếu ra tù thì sẽ như thế nào? Mãnh hổ tái xuất giang hồ trùng lặp, tất nhiên sẽ đến uy hiếp người bên ngoài.
La Cường có thể để người này thoải mái ra tù, thả hổ về chuồng sao!
Ánh mắt La Cường lạnh lùng cay nghiệt, thâm thúy. Bản thân hắn ra không được, hắn cũng không để đối phương đi ra ngoài, hai người cùng ngồi ở trong tù đủ mười lăm hai mươi năm, chơi đủ rồi lại nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.