La Cường tỉnh dậy một lần nữa thì đã ở trong phòng bệnh của bệnh viện Thanh Hà.
Cả người hắn nằm sấp trên cái giường hẹp và cứng, chỉ cần cử động được một chút phần bả vai, phần eo, cơ bắp ở đùi đều sẽ có cảm giác tê mỏi đau nhức co rút sau một thời gian dài nằm im, nhịp tim hỗn loạn, tay chân hoàn toàn không có sức lực, thậm chí còn bị mất khống chế sự bài tiết. Đây đều là di chứng do bị giật điện mãnh liệt liên tục, cuối cùng hắn cũng bị chế ngự bởi côn điện, người bình thường chịu hình phạt này sẽ cực kì đau đớn.
La Cường lộ một con mắt ra khỏi gối, nghiêng đầu sang một bên. Tay chân hắn đều không thể cử động, những chiếc còng kiên cố cùng cùm sắt chắc chắn đã trói chặt hắn trên giường, trói cũng chắc chắn thật.
Chỗ sau cổ hắn bị thương đã được quấn lại cố định, chiếc đinh bị đóng vào vai đã được lấy ra, bôi thuốc mỡ chống nhiễm trùng.
Gian phòng này được trang bị đặc biệt cho những trọng phạm hung hãn nguy hiểm, một mặt là có nhân tính mà trị thương cho hắn, mặt khác là ngăn cản hắn chạy trốn.
Không có y tá nào ra vào chăm sóc cho hắn, có thì cũng đều là quản giáo và cảnh sát có trang bị súng đứng canh ngoài cửa.
Một cảnh sát trẻ xách theo chiếc bô đi tiểu tiến vào ra hiệu: “Này, La Cường, đã đến giờ nên đi tiểu rồi.”
La Cường nhướng mí mắt lên, liếc mắt một cái: “Không cần.”
Anh cảnh sát nói: “Bây giờ anh không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801669/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.