Nửa tháng sau, La Cường xuất viện.
Kỳ thật vết thương của người này còn chưa lành hẳn, một chân bị kết vảy vết sẹo chồng chất ở phía sau, mỗi ngày còn phải có người chăm sóc bôi thuốc nhưng vẫn kiên quyết yêu cầu được xuất viện, nói rằng bệnh viện quá buồn chán, bố nhàm đến mức muốn ấp ra được cả một con chim luôn!
Có thể không buồn sao? Cho dù cảnh sát Tiểu Thiệu có nhớ hắn đi nữa, một tuần cũng chỉ có thể lấy ít thời gian đi đến đây một chuyến, vội vội vàng vàng.
Bởi vì nhà giam bị ngập, nhà xưởng đóng cửa nên tất cả nhân viên phải đồng loạt ra trận, mỗi ngày không làm gì khác ngoài đào nước bẩn ra, cầm chổi quét dọn lại sạch sẽ các phòng giam của tù nhân rồi lại đi đào bùn trong nhà ăn với nhà xưởng, cả ngày trên người đều là nước bùn, xong việc thì sẽ biến thành bộ dạng mệt như lợn chết. Một số chiến sĩ cảnh sát vũ trang đứng trong cảnh nước ngập nhiều ngày, đáy quần lúc nào cũng sũng nước.
Ngày đó xuất viện, Thiệu Tam Gia đi xe jeep của đơn vị, tự mình tới đón La Cường.
Loại chuyện như đón người này, nói chung là không được hành động một mình, vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Thiệu Quân đã đi cùng quản giáo Vương.
La Cường chống một cây nạng, chậm rì rì đi từ tầng trên bệnh viện xuống rồi đi vào trong xe để Thiệu Quân còng hai tay hắn vào song sắt.
Tầm mắt La Cường lướt qua mặt và cổ Thiệu Quân, đáy mắt lộ ra chút ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham/1801650/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.