“Anh đừng làm bậy!…. Hôm nay chưa ăn thịt dê hả?”
Thiệu Quân chẳng hiểu ra sao, cong khuỷu tay dứt khoát đẩy La Cường ra, quay đầu trừng mắt một cái.
Một tay La Cường chống lên tường, bao vây hắn trong phạm vi khống chế, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn, không tiến cũng không lùi. Ngón tay kẹp lưỡi dao giấu trong tay áo, còn tay kia thì chống lên vách tường gần bên tai Thiệu Quân, có thể một kích lấy mạng bất cứ lúc nào.
“Không phải hôm nay cậu không cần đi làm sao? Tại sao còn trở về……” Thanh âm La Cường khàn khàn.
“Còn không phải là đi mua đồ cho anh sao! Tôi đây phải đi một chuyến rõ xa, trời lại còn nóng nữa!” Ánh mắt Thiệu Quân trừng đến tròn vo, tức giận chỉ là giả, tâm tình gấp gáp muốn hiến vật quý tranh công bộc lộ cả trong lời nói.
“……”
Lúc này đến phiên La Cường ngây người, ngốc nghếch nhìn đối phương cúi đầu lật túi.
Thiệu Quân đưa mấy thứ kia cho La Cường, nói: “Tôi đã đến bệnh viện, thuốc này rất hiệu nghiệm, chỉ cần thoa một chút là được rồi, anh đừng có quên rồi lúc bôi lúc không đó, cần phải dùng liên tục mười ngày, nhớ kỹ chưa?”
La Cường cúi đầu nhìn, thanh âm đã muốn mềm ra: “…… Phòng y tế đã kê thuốc cho tôi rồi.”
Thiệu Quân hất đầu: “Anh quên cái đó đi, mấy thứ thuốc tồi tàn phòng y tế đưa cho, toàn là hàng rẻ tiền. Loại thuốc tôi lấy cho anh, là được kê từ khoa da liễu tốt nhất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359481/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.