Ngày đó Thiệu Quân đứt quãng nói một ít chuyện gia đình với La Cường.
Thiệu Quân cũng không hiểu được, tại sao hắn lại có thể tín nhiệm La Cường như vậy, tình nguyện nói những chuyện này với y. Trước đây hắn rất ít khi đề cập đến, ngay cả mấy người bạn từ nhỏ hắn cũng che giấu, càng là lớn lên từ nhỏ, anh em trong một cái vòng luẩn quẩn, hắn càng không muốn để lộ những chuyện chấn động này ra, bị người ta chê cười, mất mặt. Trước mặt các anh em đã quen vênh váo lên mặt, đùa giỡn đẹp trai, anh đây là một thằng đàn ông, không thể khóc khóc lóc lóc giống như đàn bà, không nói mấy chuyện mất hứng khó chịu này.
Thế nhưng trong lòng Thiệu Quân thì La Cường không giống vậy, La Cường không thuộc về cái vòng luẩn quẩn hắn quen thuộc kia, không biết những người đó, ngược lại rất dễ dàng thổ lộ tâm tình.
Vào đêm La Cường mất cha, tựa lưng vào lòng hắn, nắm tay hắn, cảm giác kia đã khiến Thiệu Quân thay đổi……
La Cường chậm rãi nghe, cũng hiểu được đại khái. Thiệu tiểu tam hồi nhỏ, cũng là đại bảo bối cả nhà nâng trong lòng bàn tay sủng nịch cưng chiều, không khác mấy với La tiểu tam nhà y.
Phía trên Thiệu Quân còn có chị gái, không lớn hơn hắn nhiều, từ nhỏ đã rời khỏi nhà. Thế nhưng con đường chị hắn đi là con đường chính thống của đa phần quan nhị đại hồng nhị đại, xuất ngoại mạ vàng, tốt nghiệp trường học danh tiếng, hiện giờ đã lập gia đình, gả cho một quản lý cấp cao của công ty chứng khoán Hongkong, hàng năm định cư ở Hongkong, sống trong khu nhà cao cấp bên vịnh nước cạn, cũng không thích về nhà, không mấy khi quay lại đại lục.
Kỳ thật vốn dĩ Thiệu Quân còn có anh trai. Con lớn là con gái, trong nhà vội vã muốn có một đứa con trai, chính baba Thiệu Quân cũng muốn có con trai, đàn ông sao, đều muốn lưu lại hậu duệ, nối dõi tông đường, mẹ của Thiệu Quân cũng rất nhanh lại sinh thêm một đứa, là một thằng nhóc.
Đứa nhỏ này, vận khí lại không tốt, vừa sinh ra thì trái tim và phổi đã không phát triển hoàn thiện, luôn phải giãy giụa đấu tranh với vận mệnh trong lồng kính. Cả nhà đều lo lắng, mời bác sĩ khắp nơi, đến cả chuyên gia hàng đầu thường khám bệnh cho cấp thủ trưởng ở quân khu cũng mời tới, làm giải phẫu, nhưng vẫn không thể khỏi hẳn. Người anh trai này của Thiệu Quân đến cả tên cũng chưa kịp đặt, chịu đựng trong bệnh viện hơn nửa năm, liền chết non.
Con trai thứ sống được nửa năm, ốm đau bệnh tật, cuối cùng bất hạnh chết non, quả thật là một sự tra tấn và đả kích tinh thần đối với người nhà. Chứng trầm cảm sau sinh của mẹ Thiệu Quân kéo dài suốt một đoạn thời gian, không muốn gặp người khác, không thể nào làm việc, luôn dưỡng bệnh ở nhà, cho đến khi lại có tiểu Quân Quân, mới tạm thời ngừng lại.
Bởi vậy Thiệu tam gia quả thật là đứng thứ ba. Trong số các anh em kết nghĩa từ hồi mặc quần yếm của hắn, Thẩm Bác Văn nhiều tuổi nhất, Sở Tuần thứ hai, Thiệu Quân dựa theo tuổi lại vẫn xếp thứ ba.
La Cường chen miệng một câu, hỏi: “Vậy ba cậu khi đó?……”
Thiệu Quân rũ mắt, có một số việc hiển nhiên không tình nguyện nói ra: “Ba tôi rất bận rộn! Đi học, làm việc vô cùng bề bộn, khi đó đang là thời kỳ khôi phục sau cải cách văn hóa, ba tôi thi đậu vào trường cao đẳng, bốn năm đại học, đến mông còn chẳng thấy qua nhà. Sau này vào cơ quan làm việc, lại càng bận rộn……”
“Tôi hồi nhỏ, đều là mẹ và ông ngoại mang theo tôi, tôi cũng không thấy bóng dáng của cha tôi, bận rộn đến mức cái gì cũng quan trọng hơn gia đình!”
Thiệu Quân hơi hơi quệt môi, trong lòng ghi hận, biểu tình cố chấp, oán giận.
Kỳ thật bộ dạng của hắn cực giống với mẹ hắn, cũng là vì trước đây cùng sinh hoạt suốt một thời gian dài, ngay cả vẻ mặt nhíu mày đô miệng nóng nảy khi bị đùa giỡn, cũng đặc biệt giống.
La Cường bất tri bất giác liền lê mông qua đây, ngồi sát bên cạnh Thiệu Quân.
La Cường nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, nghe thế này thì có vẻ baba cậu cũng là một người rất có bản lĩnh. Cái thời kỳ kia, trong nhà có thể có một sinh viên, thật không dễ dàng. Trong nhà ông đây nhiều người như vậy, mà còn chẳng có ai từng thấy qua cửa trường đại học có hình dạng gì đâu!”
Năm 77, năm đầu tiên khôi phục cuộc thi vào cao đẳng, sống qua ba năm thiên tai lại vượt qua phong trào vận động chính trị kiến thiết lên núi xuống nông thôn hừng hực khí thế rung chuyển thời đại đã làm tra tấn sụp đổ cả một thế hệ, người có bản lĩnh có chí khí cuối cùng thi đậu đại học, đều là nhân trung long phượng, hai mươi năm sau trở thành trụ cột của các ngành sản xuất quốc gia. Trong lòng La Cường cũng bội phục những người có bản lĩnh có năng lực này.
Theo như mấy lời đông một câu tây một câu của Thiệu tiểu tam, La Cường nghĩ sự thật đoán chừng là, baba Thiệu Quân chuyên tâm làm việc, tiền đồ lên như diều gặp gió, càng làm quan càng lớn, không quan tâm đến gia đình, tình cảm với vợ mình ngày càng tồi tệ. Sau đó thì, Thiệu baba tám chín phần mười là có người ở bên ngoài, đã làm quan thì nào có ai không bao vợ bé, nuôi tình nhân? Cuối cùng ầm ĩ đến khi mẹ Thiệu Quân bởi vì bị biến cố nào đó kích thích mà nhảy lầu, cha con ruột trở mặt thành thù…… Loại tình tiết cẩu huyết cũ mèm trong mấy gia đình quan liêu. Cho nên Thiệu tiểu tam mới không hòa thuận với cha hắn, cố ý đối nghịch với cha hắn, chạy đến ở lỳ trong ngục giam, lãng phí thanh xuân, khi đó La Cường đoán như vậy.
Thiệu Quân xoay mặt sang chỗ khác, một đôi mắt nhìn chân trời nhuốm màu tà dương như máu phía xa xa.
Cho dù là La Cường, hắn cũng không hoàn toàn nói thật, vết thương quá sâu, da mặt mỏng, nói không nên lời.
La Cường nhìn chăm chú vào biểu tình của người này, theo bản năng, vươn tay, áp vào sau đầu Thiệu Quân.
Tay y rất lớn, năm ngón tay mở ra, khớp xương khỏe mạnh, lòng bàn tay dày rộng, phảng phất mang theo dòng nước ấm tiến ra từ lồng ngực, nhiệt độ toàn thân đều tập trung trong lòng bàn tay, cọ cọ tóc Thiệu Quân.
Thiệu Quân liếc mắt nhìn La Cường một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, tay La Cường sờ vào hắn như vậy, từng lỗ chân lông trên người hắn liền bắt đầu giãy giụa, muốn bắt lấy, giống như bàn tay to kia đang vuốt vào tận tim hắn.
Kỳ thật La Cường chỉ là mềm lòng, muốn an ủi Thiệu tiểu tam.
“Đừng bực bội với cha ruột của mình, cho dù thế nào, một người cha mắng con trai của mình, đều là vì thật tâm muốn tốt cho cậu. Ông ấy đối xử không tốt với vợ mình, đó là một chuyện, nhưng một người đàn ông nhất định sẽ rất yêu thương con trai của mình, cốt nhục của mình, thật đấy.”
Ngón tay La Cường nhẹ nhàng chà qua lỗ tai Thiệu Quân, dọc theo vành tai lướt qua gáy.
La Cường nói: “Cha cậu có bản lĩnh có thể làm quan, có thể khiến con trai mình không cần lo lắng về thức ăn, không cần lo lắng về quần áo, muốn làm gì thì làm, muốn xuất ngoại có thể xuất ngoại, muốn đến ngục giam cậu cũng có thể ở lỳ chỗ này…… Bánh bao, cậu đừng có không biết đủ, đợi đến mười năm hai mươi năm sau, đến tuổi này của tôi, cha ruột không còn, khi đó cậu có hối hận lúc trước mình hỗn láo, không hiếu thuận, thì cũng chậm mất rồi.”
Thiệu Quân quệt miệng hừ một tiếng, không phụ họa, cũng không muốn cãi lại.
Thời điểm La Cường nói chuyện với hắn, ánh mắt thật nhu hòa, con ngươi tối đen, hầu âm khàn khàn phiếm vị rỉ sét được mài mòn qua năm tháng.
Đàn ông ở tuổi này, đó là một loại ma lực có thể chạm vào trái tim người ta, khiến “đám nhóc ranh” không thể kháng cự.
Thiệu Quân vùi đầu nghĩ, đột nhiên thốt ra một câu: “Nếu như lúc trước tôi không cãi nhau với ba tôi, tôi sẽ không đến nơi này.”
Thiệu Quân vừa nói ra mấy lời đó, lúc này đến phiên La Cường thấp giọng “Đệt” một câu, bên môi nổi lên ý cười. Nửa câu nói sau, Thiệu Quân cố ý không nói ra, nếu Tam gia gia nhà anh không đến nơi này, tên khốn kiếp La lão nhị anh căn bản sẽ không có cơ hội quen biết tôi!
La Cường cười đến sườn mặt trải đầy nếp nhăn, ý cười nhộn nhạo: “Vậy là ông đây phải cảm ơn baba cậu sao? Nếu không thì tôi ở trong tù sẽ không có người che chở, không có thịt dê ăn, cũng không có ai mua cổ vịt cho tôi!”
Thiệu Quân khiêu khích: “Bằng không lần tới gặp, anh cảm ơn ông ấy đi?”
La Cường cười lạnh nói: “Được, tôi cũng muốn làm quen chút, ông ta là ai chứ? Ông đây sợ sao?!”
Cái loại cảm giác này, tựa hồ hai người đã thật gần gũi, chưa từng nói ra cái gì, lại giống như cái gì cũng nói ra rồi.
Một quản giáo và một phạm nhân đồng thời mất tích một thời gian dài, sẽ khiến người ta hoài nghi, hai người không thể trò chuyện thoải mái được. Mười lăm phút sau khi xong việc trước khi ăn cơm vào chạng vạng mỗi ngày, ngồi cùng nhau hút xong một điếu thuốc, chính là thời khắc trong lòng hai người vui vẻ chờ mong nhất.
Chờ mong mỗi ngày, có thể nói vài câu với nhau như vậy.
Đêm hôm đó, một mình Thiệu Quân ngồi trong phòng giám sát, ngơ ngác nhìn La Cường ngủ.
Cái camera trong nhà lao ban bảy kia được lắp hơi lệch, Thiệu Quân cố ý thừa dịp ban bảy không có người, rút tua vít và kìm trong túi ra, trèo lên ghế hơi chuyển góc độ cái camera kia một chút, đối diện với giường của La Cường. Người khác hắn đều lười xem, chỉ quan sát một mình La Cường.
Ngày nghỉ không cần đi làm, Thiệu Quân cũng không trở về thành phố, ở lại trong phòng hắn thuê tại thị trấn, chán muốn chết, lôi cái ổ đĩa quý giá của hắn ra khỏi ngăn kéo.
Hắn cầm notebook nằm ở trên giường, trong notebook liên tục lặp lại đoạn video kia, nhìn đến tim đập gia tốc, hơi thở gấp gáp, miên man suy nghĩ.
La Cường từng hỏi hắn, sao cậu lại không xuất ngoại, di dân? Người như cậu, cũng không phải là không đi được.
Thiệu Quân nói, ra nước ngoài tôi chẳng quen biết ai, tôi phải tìm ai bây giờ? Hơn nữa, tiếng anh của tôi không tốt.
Kỳ thật, tam gia có thể nói cho anh tôi không thích chạm vào đàn ông nước ngoài sao? Thiệu Quân nghĩ thầm, đàn ông ngoại quốc, xem trong áp phích GV còn được, thế nhưng nếu muốn thật sự gần gũi, cọ vuốt, một thân lông tinh tinh chưa tiến hóa hoàn toàn kia khiến tôi ngứa ngáy cả người, luôn cảm thấy trong bụi cỏ kia rất có thể cất chứa một con rận, mùi cơ thể cũng không tốt, mười người thì có tám người hôi nách, không dùng nước hoa thì chẳng có mặt mũi nào đi ra gặp người khác, lên giường cởi trần có khi lại hun tam gia đây ngất mất. Người sống còn chẳng dùng tốt bằng tấm áp phích cũ trước đây.
Hơn nữa, khó đảm bảo không mắc bệnh gì, tam gia khiết phích, sợ bẩn.
Thế nhưng, hắn lại thích loại người như La lão nhị.
Trúng tà rồi.
Người như La Cường sao có thể sạch sẽ? Người này rõ ràng hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến mấy chữ ngây ngô a tươi mới a ngây thơ gì đó.
La Cường từng có bao nhiêu người? Từng có bao nhiêu tình nhân? Nam, nữ… Thiệu Quân cân nhắc các loại bát quái nghe được ở chỗ anh em cảnh giới mấy ngày nay, chỉ hận không thể lấy con dao chặt đứt một khúc trên điểu của tên này.
Thế nhưng, Thiệu Quân thích thân thể La Cường, thích toàn bộ mọi thứ của người này.
Không thể kháng cự thích cách người này giơ tay nhấc chân, mặc kệ là mặc quần áo, hay là không mặc quần áo.
La Cường toàn thân trần trụi đứng bên cạnh song sắt nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào đường cong bóng loáng cường tráng trên ngực trên dùi, cổ giống như một con sư tử kiêu ngạo điên cuồng ngửa về phía sau, hầu kết di động.
La Cường trong khoảnh khắc sắp tới cao trào gần như điên cuồng trừu động, lông mày nhăn chặt, vẻ mặt rối rắm, thống khổ tựa như đang bị quất roi chịu hình……. Thứ dụ hoặc khó có thể dùng ngôn từ để hình dung, gợi cảm và dương cương tựa như được mài giũa từ một thời đại rất xa nào đó, hoàn toàn không thuộc về thế kỷ này, lại mê người đến hít thở không thông.
Cảnh tượng khiến miệng mũi người ta đều chảy máu này, Thiệu Quân nhìn một lần lại một lần, nhìn đến bắp thịt cả người đều sắp rút gân. Chỉ cần hắn tưởng tượng đến cảnh bàn tay to lớn kia của La Cường vuốt dọc theo xương sọ và cần cổ của hắn, tưởng tượng bàn tay La Cường nắm lấy hạ thể của hắn, hai người cầm cho nhau, hắn có thể nhanh chóng bắn ra không kìm chế được……
Thiệu Quân cảm thấy bản thân sắp choáng váng, sắp biến thành hoa si, trong đầu rót đầy canh thịt dê.
Hắn thích, hắn mê luyến phạm nhân dưới quyền của mình.
Thiệu Quân không ngờ tới, đúng lúc này lại có một hai người nhảy ra giữa đường phá rối.
Lúc trước hắn vừa nói đùa với La lão nhị, anh có muốn gặp baba tôi không, giáp mặt cảm ơn lão nhân gia nhà tôi đã khai ân cho anh có cơ hội gặp được Thiệu tam gia anh tuấn tiêu sái người gặp người thích này? Nhưng hắn cũng không muốn để hai người gặp mặt uống trà thật, vậy mà rất nhanh La Cường lại thật sự nhìn thấy.
Bây giờ đang là giữa hè, thời tiết nóng vô cùng, trong giam khu làm tổng vệ sinh toàn viên mùa hè, ban ngày các phạm nhân vẫn làm công như bình thường, buổi tối còn phải sửa sang lại phòng ốc, thu dọn vệ sinh.
Trong nhà lao mùa đông có hệ thống sưởi hơi, mùa hè lại không có điều hòa, trên thực tế trước khi nhà giam được sửa chữa trang bị lại vào hai năm trước, trong phòng ngay cả quạt trần cũng không có. Mấy ngày nóng bức ở phương bắc, trong nhà giam liền chẳng khác nào lồng hấp, cũng sắp chưng người ta thành bánh xốp luôn, cả người đều dính nhớp.
Buổi tối, Thiệu Quân theo thường lệ đi dạo, kiểm tra vệ sinh, mắt vừa mới tìm được cửa ban bảy, thò đầu thò cổ vào xem, vậy mà lại nhìn thấy La Cường ở trần tựa vào trên giường, Hồ Nham cưỡi trên người La Cường.
Ngực Thiệu Quân theo bản năng co lại, cảnh côn cũng rút ra luôn!
Kỳ thật hồ ly căn bản không có cưỡi trên người La lão nhị, trong nhà lao đủ quân số, cả đám người đều đang nhìn đây, là Thiệu Quân tự mình hoa mắt, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Mấy hôm nay trời quá nóng, trong phòng có phạm nhân bị nấm da. Tuy nói hiện tại điều kiện sinh hoạt của ngục giam cũng không kém, rất chú trọng vệ sinh, nhưng dù sao đám người này cả đêm lẫn ngày đều tụ tập cùng một chỗ, giường ai nấy đều gần nhau, rất dễ lây bệnh, có một thì sẽ có thứ hai, thứ ba, La Cường phát hiện trên người mình cũng có chút không được thoải mái.
Phía sau thắt lưng y rất khó chịu, cởi áo lăn qua lăn lại, Hồ Nham đi đến trên giường, xem giúp y.
Thiệu Quân cầm theo cảnh côn giương nanh múa vuốt nhào vào: “Làm cái gì đấy? Ai cho cậu lên đó?”
Hồ Nham nói: “Sao vậy? Tôi đang giúp lão đại của bọn tôi thoa thuốc mà.”
Thiệu Quân rống: “Giam quy không cho chiếm giường, cậu xuống ngay cho tôi.”
Vừa rồi Hồ Nham định quấy rối sau lưng La Cường, suýt chút nữa thì kéo quần La Cường xuống dưới, đụng đến mông, Thiệu Quân lặng lẽ thấy, trong lòng liền không vui, một ngọn lửa lủi từ ngực ra bên ngoài……
Mông La Cường, tam gia cũng mới được nhìn qua màn hình thôi, hắn còn chưa có tự tay sờ qua đâu.
Chân mang giày da của Thiệu Quân không chút khách khí giẫm lên trên cái giường, thò đầu vào hỏi: “Anh không thoái mái chỗ nào?”
La Cường nhanh chóng mặc áo vào: “Không có việc gì.”
Thiệu Quân nhíu mày, hạ giọng: “Tôi xem xem!”
La Cường: “Cậu đừng xem.”
Thiệu Quân thật là khó chịu: “Tôi xem thì làm sao, không được hả?”
Thiệu Quân nghĩ thầm, hồ ly cũng có thể xem, vậy mà tôi lại không được xem sao?
Đáy mắt La Cường tối đen, khàn khàn nói: “Có gì đáng xem đâu? Thật sự không có việc gì.”
La Cường không ngại Hồ Nham hoặc bất cứ tên nào trong phòng nhìn thấy, thế nhưng y để ý Thiệu Quân nhìn thấy. Bánh bao không giống với những người khác, ông đây cần phải duy trì hình tượng lạnh lùng tiêu sái anh minh thần võ trước mặt bánh bao, những thứ xấu mặt không thể tùy tiện cho cậu xem.
Thiệu tam gia đạp lên giường, nửa thân mình bám lên trên đó, vểnh mông thấp giọng thì thầm với La Cường, hình ảnh kia quả thật lộ ra một sự thân cận nào đó khó có thể hình dung.
Người bên ngoài không nghe thấy hai người nói cái gì, cũng chỉ có Hồ Nham đứng bên cạnh, im lặng không lên tiếng quan sát thật lâu, trên mặt lộ ra biểu tình hoài nghi và mất mát……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]