Chương trước
Chương sau
(*)Cúng thất: Theo tín ngưỡng Thân Trung Ấm, người quá cố có thể vãng sinh hoặc đi đầu thai ngay sau khi qua đời, hoặc có thể trải qua thời gian từ một tuần lễ đến tối đa là bảy tuần lễ trước khi đi tái sinh hoặc vãng sinh. Trong thời gian này Thân Trung Ấm trải qua bảy lần chuyển hóa. Sự thực tập chánh niệm, trì tụng kinh điển, trai tăng, bố thí, tạo tác công đức của thân nhân và bạn bè người quá cố có thể làm phát sinh ra rất nhiều năng lượng hộ niệm và yểm trợ cho sự chuyển hóa ấy một cách tích cực. Vì vậy mỗi bảy ngày lại có một lần trì tụng, cầu nguyện, phóng sanh và cúng dường gọi là cúng thất.

Ánh mặt trời mùa xuân tà tà chiếu vào phòng tạm giam qua khung cửa sổ nhỏ, ấm áp dần dần phủ kín tấm ván giường.

Thiệu Quân hít hít cái mũi chua xót, mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt, liền quay đầu, vừa vặn chạm phải một đôi mắt đang dõi theo hắn chằm chằm của La lão nhị.

Hai người nằm song song, đều tự mình chui vào chăn bông, tay chân co thành một cục, mắt to trừng mắt nhỏ.


Cái mũi Thiệu Quân run rẩy, chính là thứ cảm giác đau nhức sau khi mũi hít phải gió lạnh, niêm mạc bị kích thích quá độ, nước mũi không ngăn được chảy ra bên ngoài, nhìn thật lôi thôi lếch thếch. Tối hôm qua hắn bị ép buộc đến hơn nửa đêm, nghe La Cường lộn xộn kể chuyện trước đây, nghe đến choáng đầu phình não, lại khuyên giải an ủi trấn an, chăn không đắp cẩn thận, bị nhiễm phải khí lạnh đầu xuân.

Thiệu Quân thuận tay lấy tay áo lau nước mũi, hừ hừ nói: “Anh, xong chưa?”

La Cường hừ một tiếng trong cổ họng. Đôi mắt vẫn phù thũng, sưng lên như hai quả hạch đào, hiếm khi để lộ một bộ dạng sa sút thê thảm như vậy, lại còn để Tam bánh bao nhìn thấy.

Thiệu Quân: “Vậy buổi tối hôm nay, anh định tiếp tục ngủ ở phòng tạm giam, hay là từ đâu tới thì quay về đó?”

La Cường: “…… Tôi trở về.”

Thiệu Quân vừa lòng, xem ra công tác trấn an của mình rất tốt, rất mẹ nó có hiệu suất, một đêm đã thu phục được thiên sát tinh (hung thần) La lão nhị của giam khu ba, Tam gia gia làm việc quả thực quá chuẩn, ta có thật nhiều nhân duyên nha!

La lão nhị không nghe người khác, chỉ phục có mỗi mình ta thôi!

Thiệu Quân cong khóe miệng: “Tốt lắm, tôi đi lấy điểm tâm cho anh, cả ngày hôm qua không ăn, hôm nay phải ăn cho bù lại.”

La Cường gật gật đầu, thuận theo.

Kỳ thật La Cường đã sớm tỉnh, Thiệu tiểu tam rạng sáng vẫn ngủ say sưa, còn khò khò ngáy nhẹ, ngủ đến thở phì phò phì phò, thật ngon lành, khi đó La Cường liền tỉnh.

Thiệu Quân nằm ngửa giang cả tứ chi, vắt vẻo bên giường, thiếu tí nữa thì lăn lông lốc xuống đất.

La Cường kéo kéo người vào trong, bản thân thì dán vào góc tường nghiêng người ngủ, lại tỉ mỉ quấn chăn cho Thiệu Quân, bọc người này thành một cái bánh chưng tròn vo bự chảng.

Nương theo ánh sáng màu xanh nhạt ngoài cửa sổ, La Cường cứ như vậy nhìn chằm chằm Thiệu Quân ngủ, không chuyển mắt, ước chừng nhìn cả buổi sáng, trái tim trầm xuống từng chút từng chút, giống như rơi vào một cơn lốc xoáy, bị người trước mặt cuốn bay đi……

La Cường trở lại nhà lao, ăn tiểu táo(*) Thiệu Tam gia cố ý mua đến để trấn an y – là thịt om tương và cà xào tỏi từ tiệm cơm nhỏ trong ký túc xá

(*)Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo.

Y không ngờ chuyện vẫn chưa chấm dứt, y không nghĩ tới ngày hôm sau Thiệu Quân lại mặc bộ đồ chế phục, hít hít cái mũi, lái xe vào thành phố, tìm lão đại La gia. Trong túi Thiệu Quân nhét một cuộn giấy vệ sinh, vừa lái xe vừa lau nước mũi.

Mỗi tháng trong ngục giam chỉ có một ngày cuối tuần cố định, cho phép người thân thăm tù. Lịch trình phải chia đều cho các đại đội, nhà lao, trên cơ bản mỗi phạm nhân đều phải đợi một hai quý mới có thể đến lượt, không phải cứ muốn gặp là có thể gặp. La Dũng là bởi vì không kịp lịch trình thăm tù, chỉ có thể đưa một phong thư vào cho lão nhị, đưa cho quản sự cảnh vệ một điếu thuốc, làm phiền nói với La Cường trong ngục giam, lão gia tử của La gia đã không còn.

La Cường biết không gặp được, nên cũng không đề cập đến yêu cầu quá phận với Thiệu Quân.

Đưa ra yêu cầu cũng vô dụng, dù sao cũng đã định là thằng con bất hiếu rồi, cha đẻ hấp hối y cũng không thể túc trực bên giường, không nhìn thấy ông lão nhắm mắt. Y cũng nhớ kỹ những lời ba y từng nói, vĩnh viễn cũng không tha thứ cho y, sẽ không nhận y nữa, coi như không có thằng con trai này.

La Cường quả thật không ngờ, Thiệu Quân sẽ đi tìm anh cả của y bàn chuyện này.

Bọn họ cụ thể bàn thế nào, Thiệu tam gia lại dàn xếp với ngục giam như thế nào, thế nhưng lại thuyết phục được giam khu trưởng, kêu gọi vận động mọi người từ trên xuống dưới, những chuyện đó La Cường đều không rõ ràng.

Dưới lầu ký túc xá của khu giam có một hàng cây hòe, những chiếc lá non nớt mới nảy mầm bị gió xuân thổi qua, lay động trên không trung, run rẩy nỗi niềm thương nhớ.

Ngày đó là ngày thứ bảy sau khi lão gia tử của La gia qua đời, Thiệu tam gia giúp La Cường làm một lễ “Cúng thất” đơn giản cho ông lão trong ngục giam.

Những người Bắc Kinh cũ ở một số huyện địa phương trong thành và ngoại thành, thường chú ý lo liệu tang sự theo tập tục xưa, phải cúng “Đầu thất”, “Tam thất”, có nhà lắm tiền thậm chí còn đặt ở miếu thờ suốt bốn mươi chín ngày mới bắt đầu hạ táng. Sau này thổ táng đều đổi thành hỏa táng, liền không chú ý nhiều như vậy, thu liệm đưa tang xong thì trực tiếp đưa linh cữu đến nhà hỏa táng.

Ngoài cửa ngục giam Thanh Hà đậu năm sáu chiếc xe màu đen cùng kiểu, kính chắn gió trên đầu xe buộc khăn tang màu trắng.

Lão đại La gia mặc đồ tang, trong tay ôm di ảnh đen trắng của La lão gia tử, rảo bước tiến về phía cửa sắt ngục giam.

Phía sau La Dũng, còn có tám người vạm vỡ đi theo, ai ai cũng đội mũ đen, mặc tây trang đen phẳng phiu, đi giày da đen, cánh tay trái để tang, vô cùng trịnh trọng. Những người này ở dưới họng súng phòng bị cực độ của các chiến sĩ vũ trang trên đầu tường, ngẩng đầu mà bước vào ngục giam.

La Cường dưới sự giám sát của vài người quản giáo, ngồi ở trong phòng chờ. Căn phòng nhỏ được bày trí thành bộ dạng một linh đường đơn giản, di ảnh của La baba đặt ở chính giữa. Ngoài cửa, cảnh sát vũ trang cầm súng đứng thành vài lớp, trùng trùng vây quanh.

Trong số những người đi theo đến phúng viếng kia, có mấy kẻ trọc đầu, còn có vài hình xăm, vừa nhìn đã biết là kẻ có tên tuổi máu mặt trên đường. Thế nhưng, những người này đều cực kỳ quy củ nghiêm túc, cả đường im lặng không lên tiếng, nâng vòng hoa vào cửa, xếp hàng chỉnh tề trước ảnh chụp của La lão gia tử, hạ đầu, lại cúi người chào hỏi La Dũng đang ngồi túc trực bên lĩnh cữu, cuối cùng đi đến trước mặt La Cường.

Những người đó cung kính gọi “anh Cường”, cúi đầu, nói mấy câu đơn giản, còn lấy ra hồng bao cho tang sự được gói kỹ.

La Cường khoát tay, không nhận, ôm quyền với mấy người đó.

Nếu ba cậu con trai của La gia đều đầy đủ hết, có thể tận hiếu với cha mình trước khi lâm chung, tang sự này vốn nên là như vậy: Trên cửa lớn của La gia dán một tờ giấy đỏ, báo tang với thân bằng hảo hữu hàng xóm láng giềng, sau đó mặc áo liệm cho lão gia tử, trải vàng trải bạc, đặt trong phòng.

Trong viện lại dựng một cái linh bằng giản dị, tiếp nhận cúng tế của người thân bạn bè, đốt xe ngựa tượng người bằng giấy.

Trước đêm đưa tang, ba người con trai phải gác đêm trước linh cữu của cha. Vào ngày đưa tang, phải mời một đội năm người đi phía trước thổi sáo và đánh trống, bên đường vẩy tiền giấy, mấy người con mang đồ tang đội mũ tang, nâng quan tài, một đường đi đến cửa đại lộ phồn hoa xe cộ, ngừng lễ truy điệu.

Ngày đó đưa tang còn phải chú ý, “Thứ tử ôm chậu, lão đại ném chậu”. Nếu La Cường ở đó, y hẳn sẽ ôm chậu vì cha y, anh cả của y sẽ ném vỡ chậu ở trên đường, ý là ra đi bình an, vĩnh biệt về trời.

Thế nhưng lễ tang của La baba, bên cạnh chỉ có một con trai. Tiểu Tam nhi lão gia tử thương yêu nhất và lão nhị kiêng kị nhất, cuối cùng cũng chưa kịp liếc mắt một cái.

La Cường ngồi xếp bằng trước linh cữu cha y, hỏi anh cả: “Trước khi ba em đi, có để lại lời nào cho em không?”

La Dũng há miệng thở dốc, trầm mặc cúi đầu trong chốc lát.

Ánh mắt La Cường nhất thời lạnh đi, ảm đạm xoay mặt, tự giễu nói: “A, chắc không nói gì đi?…… Em biết, đời này ông già chẳng còn gì để nói với em.”

La Dũng đáp: “Có, có chuyện.”

Trước khi La baba lâm chung, dặn dò lão đại phải kiên trì làm việc, thành thật làm người, dạy dỗ con cái thật tốt, nên quản lý thì phải quản lý, nên đau thì phải đau, không được mềm lòng với con cái, tay không thể yếu đuối, nếu không tương lai đứa nhỏ sẽ không đi theo chính đạo.

La baba lại nhắc tới tiểu Tam nhi, tiểu Tam nhi của ta ở đâu, bao giờ thì tiểu Tam nhi có thể ra tù, bao giờ thì có thể trở về, tương lai bao giờ cưới vợ, sinh đứa nhỏ…… Hồi đó tiểu Tam nhi ngồi trên ghế mây vui sướng gặm ngón tay, còn có cả ảnh chụp, thật ngoan……

La baba niệm xong lão đại và tiểu Tam nhi, dường như nhớ tới ai, miệng khẽ nhếch, giật mình, ánh mắt xám trắng dại ra nhìn xa xa, thật lâu không nói chuyện……

Lão gia tử nhắm mắt lại, trước khi đi thấp giọng nói ra mấy câu cuối cùng: “Ta thật hối hận, khi đó không quan tâm nhiều đến nó, có lẽ nếu nhìn nó nhiều một chút, thương đứa nhỏ đó hơn một chút, quản lý nó tốt, nó sẽ không như vậy…… Đứa nhỏ chưa từng theo ta hưởng phúc, không đi chính đạo, không học hành tử tế, nó không nợ ta, là ta thiếu nó……”

La Cường nghe xong lời anh cả y nói, mặt chôn thật sâu trong cánh tay, trán để trên đầu gối.

Thiệu Quân thấy sau lưng La Cường run rẩy kịch liệt, liều mạng kìm nén tiếng nức nở khàn khàn trong cổ họng, thô thanh thở phì phò vì hít thở không thông, nghẹn ngào……

Lúc La Cường đi ra, lướt qua trước mặt Thiệu Quân, hai mắt sưng đỏ mang theo tơ máu dày đặc, khàn giọng nói: “Thiệu cảnh quan, cảm ơn.”

La Cường thật không ngờ Thiệu tiểu tam sẽ đối với y như vậy.

Thiệu Quân làm như vậy, chính là lấy bả đao đem vết sẹo cũ trong ngực mà y không muốn lấy ra cho người khác nhìn thấy, cường ngạnh xé ra, đập nát, máu thịt rơi đầy đất, lại đưa tay bốc lên… đặt máu thịt của y ở trong lòng bàn tay, dùng sức siết chặt, làm cho y đau, nhìn y đổ máu, cắt hết thịt thối, sau đó lại khiến miệng vết thương chậm rãi khép lại, mọc lên da non……

Lần này Thiệu Quân tìm một căn phòng trong ngục giam, làm “Cúng thất” cho La lão gia tử, là cố ý phá lệ vì La Cường, mở cửa sau.

Giam khu trưởng nói với Thiệu Quân: “Tôi nói này đồng chí tiểu Thiệu, cậu thấy cậu làm vậy có thích hợp không?”

Thiệu Quân nói: “Đối phó với người như La Cường, làm vậy là thích hợp.”

Giam khu trưởng lắc đầu: “Hiện giờ người của cả giam khu đều biết đến La lão nhị. Không sai, người này không phải người bình thường, y rất có tiếng tăm trên đường, người như vậy chúng ta âm thầm đối xử đặc biệt, chiếu cố hơn một ít, nhưng cũng phải có mức độ! Hôm nay cậu mở một lỗ hổng như vậy vì y, nhà y còn đưa cả lĩnh cữu đến giam khu của tôi, vậy các phạm nhân khác thì sao? Sau này nhà ai có người chết, đều đưa ma để tang đến đây lượn một vòng, ra cái gì sao?!”

Thiệu Quân chẳng hề để ý nhún vai trước mặt giam khu trưởng: “Sau này có được hay không, sau này hẵng nói. Sau này cha phạm nhân nào chết… Vậy phải xem là cha ai.”

Trong lòng Thiệu Quân có tính toán của hắn. “Thu thập” một phạm nhân như La Cường, vũ lực, giam quy, hình phạt, giảng khóa chính trị, giảng đạo lý, cứng mềm gì đó, tất cả đều không làm được. Đối phó với La Cường, phải đánh vào mặt tư tưởng.

La Cường không phải người bền chắc như thép. Người này bề ngoài rất lạnh lùng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng càng là người như vậy, trong lòng y lại càng yếu ớt, chỉ cần bóc bỏ một tầng da kia, sẽ thấy bên trong đều vỡ nát, vết thương chồng chất, nhược điểm ở khắp mọi nơi.

Thiệu tam gia chính là muốn chọc vào điểm yếu của La Cường, chỗ nào của anh khó chịu sợ đau nhất, tôi liền chọc vào chỗ đó.

Đương nhiên, một nửa nguyên nhân khác, Thiệu Quân cũng không thành thật khai báo với giam khu trưởng, với ai cũng không thể nói.

Mỗi lần thấy La Cường chịu thua hắn, bản thân hắn liền mềm lòng. Cái loại cảm giác này, cái loại tư vị này, Thiệu Quân cũng không nói rõ được, thật giống như nhược điểm của La Cường chính là nhược điểm của hắn.

Hắn rất thích nhìn La lão nhị cúi đầu trước mặt hắn, nhận sai, thành thật, dịu ngoan, gỡ bỏ gai nhọn góc cạnh khắp người, sau đó khóe mắt và khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười, đùa giỡn, khiêu khích vài câu với hắn, tùy tiện nói cái gì cũng được.

Mỗi lần La Cường ngẫu nhiên cười lên, khóe mắt giữa trán đều hiện lên nếp nhăn thật sâu, mỗi một nếp nhăn đều tỏa ra khí tức dương cương mãnh liệt của đàn ông và cảm giác thô ráp trưởng thành được tôi luyện qua những năm tháng tang thương, giống như hương vị của thời gian chảy ra từ giữa khe đá dưới cây hòe già ẩm ướt trong ngõ nhỏ……

Đối với Thiệu Quân, nụ cười kia chính là một loại ma lực

Hắn bắt đầu chú ý rình coi đến biểu tình của La Cường mỗi ngày.

Hắn bắt đầu ngóng trông La Cường hé miệng, lộ răng nanh với hắn mỗi ngày. Tên đại khốn kiếp họ La, đến cười một cái cho Tam gia gia coi nào!

Chẳng trách lại có một câu nói thế này, ngàn vàng khó mua một nụ cười phi tử. Khi đó Thiệu tam gia cảm thấy, nếu mỗi ngày cho La Cường ăn thịt thỏ cay, cổ vịt, có thể khiến La Cường vui vẻ, thuận mao, hắn rất sẵn lòng làm mỗi ngày.

Phi tử?

Mụ ngoại mi chứ.

Vợ nhỏ ái phi nhà ai lại giống La Cường chứ? Thường xuyên bày ra tính cách thối tha, lật bàn đập ghế, vừa ra tay là thấy máu, ai chịu nổi được chứ?

Chịu không nổi, lại vẫn vui vẻ chịu đựng, coi trọng như báu vật của mình, đến cứt thối cũng xem là bảo bối!

Đợi đến một ngày Thiệu Quân thật sự ý thức được những biến hóa vặn vẹo trong lòng hắn, hắn đã lún thật sâu vào ma chướng rồi.

Hết chương 25.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.