Hai đội ngũ trong đại đội một ngang nhiên đánh nhau giữa trận bóng rổ, hôm sau, lại cùng nhau bị phạt điểm, hơn nữa những trận bóng sau đó đều bị đình chỉ hết.
Thiệu Quân cũng theo đó nói, phạt điểm đi, dừng thi đấu đi, hung hăng mà phạt đi, tôi nhận hết, tôi cũng không tin trị không hết tật xấu của La Cường.
Đêm đó La Cường vượt qua trong phòng tạm giam, Thiệu tam gia cùng y ngồi nhà lao.
Thiệu Quân thậm chí còn không đeo còng tay xiềng chân cho La Cường.
Điền Chính Nghĩa không thể tin nổi nói với Thiệu Quân. “Thiếu gia cậu có chắc chắn thật không đó? Cậu không đề phòng người này sao? Nếu y nổi điên ra tay làm cậu bị thương, thực sự gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?”
Thiệu tam gia nói. “Anh ta muốn nổi điên, tôi cho anh ta nổi điên, tôi để anh ta phát tiết. Tôi không tin người này lại không có tâm, không hiểu chuyện đến thế.”
Trong lòng Điền Chính Nghĩa cũng không dễ chịu. “Vậy, La Cường đánh mấy người trong ban ba bọn tôi, cái này tính sao đây?”
Thiệu Quân đuối lý, than thở nói. “Không phải cũng đã bị giam rồi sao… Lại nói nếu không phải vì cái tay khốn kiếp của Vương Báo, thì có chuyện này xảy ra chắc?”
Điền đội trưởng nghĩ thầm, La Cường như thế là vì Vương Báo thủ tiện sao? Cái tên đó rõ ràng chính là bứt rứt muốn đánh nhau, làm gì quản ai với ai. Thiệu tiểu tam này cứ bao che khuyết điểm như thế, còn là đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359466/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.