La Cường cứ như vậy sống hòa bình “nghĩa khí” cùng Thiệu Quân.
Hai người bình thường cũng không nói gì với nhau, không nhiều lời vô nghĩa, thế nhưng dường như trong lòng đều thấy, đối phương rất đáng mặt đàn ông, là người có thể tín nhiệm.
Thiệu tam gia nói được thì làm được, ngày hôm sau là ngày nghỉ của hắn, nhưng hắn lại không nghỉ, lái xe chạy đến trấn Thanh Hà, mua một đống lớn xương dê, đùi dê về.
Buổi tối hôm đó, người trong đại đội một vui sướng đến phát điên, sau khi ăn xong cơm chiều theo quy củ, được bổ sung thêm bữa khuya chính là đống thịt dê này. Thịt dê là quản giáo lén mua khao thưởng đội ngũ của mình, cho nên không ăn cùng cơm chiều, mà chỉ lặng lẽ làm, lén lút ăn.
Đèn trong phòng giam vừa tối đi, trên hành lang liền bay tới mùi thịt dê thơm nức.
Từng thùng từng thùng xương và thịt dê nấu thành canh được đẩy vào các phòng giam, một lũ người nhào lên, nước miếng cũng sắp chảy ào ào vào canh.
Có người oán hận. “Thịt đều nấu hết trong canh rồi, mẹ nó chỉ thừa có xương cục!”
Có người cãi lại. “Có canh thịt mà uống đã là tốt lắm rồi, đại đội khác có đãi ngộ tốt như vậy sao!”
Bản thân Thiệu Quân tự mình đẩy một thùng canh thịt dê, đi vào ban bảy.
Con nhím kinh hô. “Thịt…… Có thịt…… Đùi dê!……”
Thuận Tử che miệng con nhím. “Mày nhỏ tiếng một chút đi! Vùi đầu mà ăn, nói ít thôi, đừng có gọi mấy con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-pham-han-phi/2359454/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.