Lời lẽ chê bai của Ninh Tân khiến bà Lưu bực mình, nhưng vẫn muốn có đồ đạc nên cố gượng cười nói: “Không phải tại hai đứa con trai của tôi không biết làm ăn mà còn đẻ lắm con, người nhiều miệng nhiều, không dám ăn ngon uống tốt như nhà cậu, cậu lương cao lại còn có tiền hoa hồng, cá ăn không hết còn phơi khô treo lên.”
Ninh Tân nói cá đó là chị cả của Tô Du gửi tặng. “Thím à, thím có hai con trai và một con gái, đừng khóc lóc kể nghèo trước mặt đứa con rể cũ này như tôi. Người ngoài biết chuyện, mấy cậu của Bình An sẽ mất mặt lắm, thím đâu phải là không có con cái, mà còn để mẹ già phải ra ngoài làm tiền.”
Thấy mẹ vợ cũ tức đến đỏ bừng mặt, anh nói thẳng tiền anh kiếm được còn phải nuôi vợ con, anh có bố mẹ ruột, sau này còn có thể có thêm con, sẽ không tiêu tiền cho gia đình mẹ vợ cũ nữa, “Thím à, nếu thím sẵn lòng cho Bình An một bữa cơm, đó là lòng bà ngoại nhớ cháu ngoại, nếu không muốn tôi cũng không trách thím, dù sao thím cũng đang phải dựa vào con trai để sống.”
Dầu muối không thấm, bà Lưu không ngờ chỉ trong nửa năm, cậu con rể út này đã hoàn toàn nghiêng về phía con hồ ly tinh, sau này nếu con hồ ly tinh đó sinh con thì còn ra thể thống gì nữa? “Đúng là có mẹ kế thì có bố dượng, Bình An đáng thương, đáng thương cho bà già này cũng không giúp được nó, đứa trẻ số khổ, đáng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/5075907/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.