Tô Du nên cảm thấy may mắn vì lúc mới đến thị trấn, nguyên chủ thấy giọng nói của mình không hay nên đã học theo giọng một chị ở căng tin được một đoạn thời gian, nếu không cái giọng pha lẫn tiếng phổ thông và tiếng địa phương của cô đã bị lộ tẩy mất.
Buổi chiều, hợp tác xã cung tiêu không có thịt cũng không có trứng, Tô Du đành dùng khoai tây, cà tím và ớt mang từ nhà mẹ đẻ đến để xào món địa tam tiên, Ninh Tân ngồi trước bếp nhóm lửa, thấy người phụ nữ xào rau đổ dầu như đổ nước, anh liếc nhìn cô vài lần, thầm nghĩ có lẽ cô vẫn chưa nguôi giận nên không dám nói gì.
Nửa bát rau thơm phức được dọn lên bàn, trong bát là mì trắng, hai đứa trẻ ăn ngồm ngoàm miệng đầu dầu, Tô Du gắp miếng rau xanh thuần tự nhiên chính hiệu, nheo mắt cảm thán: “Thật ngon, không thua gì thịt.”
“Sao mà không ngon được, một bữa đã dùng hết dầu của nửa tháng rồi.” Người đàn ông thấy cô chịu nói chuyện, cuối cùng cũng dám thốt ra lời đã nghẹn ở đầu lưỡi.
À, lúc này Tô Du mới nhớ ra, bây giờ thiếu ăn thiếu mặc, khi xào rau người ta dùng muỗng nhỏ để múc dầu, mỗi người mỗi tháng chỉ có bốn lạng dầu, hộ khẩu của Hứa Viễn không ở thị trấn, nên cả nhà mỗi tháng chỉ có một cân hai lạng dầu, gần như là nhiều hơn một chút so với chai đựng nước khoáng Yibao.
Mà tối nay cô đã chiên khoai tây, đổ chừng non nửa bình.
“Đúng là keo kiệt, em thấy anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/4912574/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.