Buổi chiều, Tô Du ở trong phòng dọn đồ đạc của cô và Hứa Viễn, định đợi Ninh Tân đến là đi ngay, Dư An Tú xách một giỏ đựng nửa giỏ khoai tây còn dính đất, một chùm ớt, một nắm hành lá và ba quả cà tím xanh từ cổng lớn bước vào, đặt cái giỏ dưới mái hiên, rồi vào phòng ngủ lấy sáu quả trứng gà cho vào giỏ.
“Về nhà rồi thì hãy sống cho tốt, có chuyện gì thì hai vợ chồng các con hãy bàn bạc kỹ lưỡng, cãi nhau hay đ.á.n.h nhau cũng đừng bỏ nhà mà đi.” Bà xoa đầu đứa cháu ngoại, rồi dạy cô con gái vốn kém ăn nói: “Ninh Tân là chồng con, con có tủi thân thì cứ khóc trước mặt nó, nói vài lời dễ nghe, như tối qua là được rồi. Đàn ông ai cũng thích kiểu đó, phải biết cách tỏ ra yếu đuối, gia đình tái hôn của hai đứa vốn đã có khoảng cách, con phải động não nhiều vào, Ninh Tân không phải người hồ đồ, như lần này nó đã xử lý rất tốt, con phải học cách dựa dẫm vào nó.”
“Mẹ, đây là kinh nghiệm xương m.á.u của mẹ sao?” Tô Du cười trêu chọc: “Bố con bị mẹ ‘thu phục’ như thế này à? Không ngờ đó, hai ông già bà lão này vẫn lãng mạn ghê.”
“Cái con bé c.h.ế.t tiệt này nói linh tinh gì đó.” Bà lão vừa giận vừa cười giơ tay định đ.á.n.h cô: “Mày còn đem chuyện của bố mẹ mày ra làm trò cười đấy à.”
Tô Du nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị cổ hủ kia của ông lão, không thể tưởng tượng nổi cảnh ông ôm vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/4912573/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.