Từ Thiện sư thái nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết đỡ được kiếm khí của mình, liền nhíu mày nói: "Thiên Sơn Tuyết, cô làm vậy là có ý gì?"
"Sư thái, đây là đại hội võ thuật, bà tùy tiện ra tay, không thích hợp lắm nha." Thiên Sơn Tuyết cười một tiếng, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà trả lời.
"Hừm!"
Từ Thiện sư thái tức giận nói: "Tên này rất đồi trụy, trước mặt mọi người đùa giỡn Triệu Chỉ Nhược, cậu ta đáng chết!"
"Ha ha, sư thái, Tô Thương là chồng của tôi, anh ấy cũng thuộc kiểu không giữ mồm giữ miệng, cũng không có ác ý gì khác đâu, chắc là trước đó bà cứ vênh váo hung hăng, chọc giận anh ấy, nên anh ấy mới nói ra những lời đó, chủ yếu để khiêu khích bà thôi."
Vừa nói, Thiên Sơn Tuyết nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: "Tô Thương, có phải như vậy không?"
"Ha ha, đúng là vợ của anh có khác."
Tô Thương nghênh đón ánh mắt Thiên Sơn Tuyết, cười cười nói: "Cái lão ni cô này quá đáng lắm, cứ nhìn anh như đề phòng cướp, anh cũng có làm gì đâu mà đã uy hiếp anh rồi."
"Sư thái, bà cũng đã nghe rồi đó, đôi khi nói chuyện khách sáo một chút, sẽ giảm bớt rất nhiều tranh chấp không cần thiết đó." Thiên Sơn Tuyết mặc dù cười nói, nhưng trong giọng nói đó lại không hề có chút mềm yếu nào.
Nếu như Từ Thiện sư thái không chịu nhượng bộ, cô sẽ không ngại vì bảo vệ Tô Thương mà lựa chọn đối đầu với núi Nga Mi!"
"Khách sáo!"
"Cậu ta chỉ là một thanh niên trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299454/chuong-1112.html