Chương trước
Chương sau
Ai ngờ, Tô Thương nghe nói như thế, lại nhìn qua Triệu Chỉ Nhược, làm như cô là mối tình thầm kín của anh mà nói ra: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*, hôm nay dù chết tôi cũng phải công khai người mình yêu chứ."  
*Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa.  

"Triệu Chỉ Nhược, tôi thích cô, cô đẹp quá, tôi đối với cô vừa thấy đã yêu, tôi muốn có được cô, cô đồng ý làm bạn gái tôi không?" Tô Thương trực tiếp thổ lộ.  
"Ah."  
Cơ hội Triệu Chỉ Nhược nói chuyện với đàn ông là cực kỳ ít, chưa khi nào gặp loại tình huống thế này, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ ửng lên, ngón tay không ngừng nhào nặn váy chính mình, càng không biết nên làm thế nào.  

"F*ck, người anh em này là ai vậy, lại dám trước mặt Từ Thiện sư thái đùa giỡn Triệu Chỉ Nhược, anh ta thật sự không muốn sống nữa sao?"  
"Triệu Chỉ Nhược rất ít khi xuất hiện, bình thường đều chờ ở núi Nga Mi, tùy ý để Từ Thiện sư thái đưa đi tham gia các loại hoạt động, tôi nhớ có một thanh tiên tài tuấn, bởi vì không nghe khuyên can mà nhìn Triệu Chỉ Nhược vài lần, bây giờ trở thành người mù ở nhà rồi đấy."  
"Người anh em này dám to gan như thế hả, gan tới mức tôi sợ quá rồi đây này."  
"Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trong nhà người anh em này chắc muốn có tang lễ rồi đây, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh ta."  
...  
Trên dưới lôi đài, mọi người nhốn nháo mở miệng, muốn xem náo nhiệt nên nhìn sang Tô Thương, kết luận Tô Thương chắc chắn phải chết.  
"Cái tên Tô Thương này, lại gây chuyện nữa rồi."  
Lúc này.  
Ngồi phía trên cao, Thiên Sơn Tuyết vẫn luôn ngồi quan sát những chuyện xảy ra dưới lôi đài, nhưng cô cũng không ghen tuông gì.  
Kỳ thực.  
Ánh mắt Thiên Sơn Tuyết vẫn chưa từng rời khỏi người Tô Thương, luôn chú ý tới anh.  
Vì thế, cô nhìn thấy, Tô Thương từ ngay từ đầu căn bản không chú ý đến Triệu Chỉ Nhược.  
Lúc Tô Thương nhìn chăm chú không rời, là nhìn thấy bội kiếm của Triệu Chỉ Nhược, chắc chắn là Tô Thương có hứng thú với cây kiếm đó, vì thế Tô Thương mới có thể dùng ánh mắt nóng rực đó mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần.  
"Cái thứ [email protected] đãng này, chết đi cho tôi!"  
Lúc này.  
Từ Thiện sư thái không thể nhịn được nữa, lập tức liền đứng bật dậy, rút ra bội kiếm của mình, giận không kiềm được mà hướng về Tô Thương chém ra một nhát.  
Nhưng vào lúc này, Thiên Sơn Tuyết cũng đứng lên, ngón tay mảnh khảnh không ngừng biến động.  
Chốc lát, tại hiện trường nhiệt độ thấp đến đóng băng, một đóa hoa tuyết ngưng tụ trong tay cô.  
Ầm!  
Sau một giây.  
Hoa tuyết bay ra, trực tiếp đánh tan kiếm khí của Từ Thiện sư thái.  
Dư âm kinh khủng của cuộc chiến, lập tức đẩy ra xung quanh tứ phía, may mà tiếp xúc giữa không trung nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cả người xem rồi.  
"Hửm?"  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.