Khu vực giữa võ đài.
Vương Phú Quý đứng trong góc nhỏ, trong tay cầm cái kèn xô-na, dáng vẻ cầm kèn cực kỳ điêu luyện.
Chỉ cần có người bị đánh rơi xuống võ đài, là anh ấy đầu tiên sẽ thổi ngay khúc Đại xuất tấn*
*Đại xuất tấn: Khúc nhạc thổi cho đám tang.
m thanh du dương của kèn xô-na, vang lên bốn phía, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Vốn dĩ người xem dưới khán đài, đang chuẩn bị nhìn vào Thạch Cửu Thiên và Tây Môn Hổ Tiếu ở phía bên phải cuộc thi, quyết đấu chắc sẽ rất đặc sắc.
Có điều, khi nghe được tiếng kèn xô-na, xoạt xoạt xoạt, ánh mắt mọi người đều nhìn ở giữa võ đài.
Không chỉ có người xem, thậm chí đến 10 tên trọng tài đang ngồi phía trên cũng đều nhìn lại.
"Ha ha, tên nhóc này thật hài hước quá đi, người khác đánh nhau còn cậu ta thổi kèn xô-na."
"Trăm loại nhạc cụ, kèn xô-na là vua, hôm nay cuối cùng cũng nghe được."
"Anh ta đang thổi khúc gì vậy, bi thương như thế, hình như còn có chút quen tai."
"Tất nhiên là quen tai rồi, mặc dù tôi không biết tên khúc này, nhưng khi có tang lễ, khúc này liên tục phát ra, ha ha, linh hồn kèn xô-na, chỉ đưa người hữu duyên thôi nha."
"Tên nhóc này không sợ bị đánh à, người khác bị đánh rớt xuống, cậu ta liền thổi kèn, ý là muốn tiễn người ta khỏi thế giới này sao?"
...
Giờ phút này.
Mấy người dự thi bị đánh rớt xuống võ đài, toàn bộ thẹn quá hóa giận, tức hổn hển muốn xông lên để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299422/chuong-1080.html