“Được rồi, Tô đại thiếu gia đúng là một người rất biết cảm thông cho người khác.”
Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Sau này nếu Phú Quý có làm sai ở chỗ nào, cậu cứ thẳng thắn dạy dỗ nó, đừng giữ thể diện cho nó, mà cứ đánh cho nó một trận, đánh càng mạnh tay càng tốt.”
“Ha ha, đó là điều chắc chắn rồi, tôi đánh cậu ấy cũng không ít đâu.”
Tô Thương nhắc đến chuyện hôm qua, nói: “Tối hôm qua tôi làm vũ khí cho cậu ấy, vốn định làm cho cậu ấy một thanh kiếm, nhưng ai biết được cậu ấy lại chọn kèn, tức chết mất.”
“Ôi.”
“Tô đại thiếu gia, có chỗ cậu vẫn không biết rồi.”
Ai ngờ, Vương Bảo Toàn nghe vậy, lại thở dài một hơi nói: “Cả đời này của Phú Quý, sẽ không dùng kiếm đâu.”
“Vì sao vậy?” Tô Thương nghi ngờ hỏi.
“Thực ra cũng không dám giấu giếm cậu, vợ chú đã chết dưới kiếm của kẻ thù.”
Vương Bảo Toàn thấy Tô Thương tò mò, nhẹ nhàng nói: “Năm đó, chú và vợ chú, đều nhà tướng sĩ của nước Hoa, dưới trướng của đại tướng Tô, mỗi người thống lĩnh hàng mấy vạn lính.”
“Có một lần phá vây chiến đấu, bà ấy vì bảo vệ chú, mà đã đỡ một nhát kiếm của kẻ thù.”
Vương Bảo Toàn nói tiếp: “Nhát kiếm kia, đâm trực tiếp vào tim bà ấy, chú không dám rút ra, sợ bà ấy chảy quá nhiều máu, rồi hi sinh tại chỗ.”
“Trước khi chết, bà ấy muốn gặp bọn nhỏ, thế là, sau khi phá vòng vây thành công, dưới sự sắp xếp của đại tướng Tô, chú liền đưa bà ấy, lên máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/299285/chuong-943.html