Chương trước
Chương sau
Tô Thương, đừng nên cướp đồ vật quý báu đó của con trai thì tốt hơn, để tránh sau này khi bệnh nặng, con trai sẽ không cứu mà lại chôn mình luôn thì chết mất.    
Sau đó.  

Tô Thương liền dẫn Tô Tinh Hà và A Ly,rời khỏi khu để xe của trang viên nhà họ Tô.  
Cũng không lâu sau, có một đoàn người liền đi tới Vương gia.  

Vương Bảo Toàn và tất cả  mọi người nhà họ Vương, đã đợi sẵn ở bên ngoài từ lâu rồi.    
“Tô đại thiếu gia.”  
Nhìn thấy Tô Thương, Vương Bảo Toàn ông chủ nhà họ Vương, dẫn đầu đoàn người đi tới, kích động nói: “Những chuyện cậu đã làm,  chú đã nghe nói rồi, cậu lợi hại thật đấy, đúng là huyền thoại sống, cậu chính là vị thần đó đấy.”   
Lời nịnh nọt được truyền lại từ tổ tiên nhà họ Vương, Tô Thương đều thấy quen rồi, khẽ cười nói: “Ông chủ Vương, cháu muốn đưa Vương đại thiếu gia đi mấy ngày, cậu ấy đã nói cho chú rồi chứ.”  
“Đã nói rồi.”  
Nhắc lên Vương Phú Quý, khuôn mặt Vương Bảo Toàn tràn đầy sự vui mừng: “Trong số mấy đứa cháu của chú, phải kể đến tên vô dụng Vương Phú Quý này, ăn chơi xa đọa, không làm việc gì ra hồn cả.”   
“Nhưng không ngờ rằng, bây giờ nó lại có được thành tựu như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên.”   
Vương Bảo Toàn cười nói: “Hôm qua nó về đến nhà rồi nói với chú nó đã đặt chân đến tông sư rồi, lúc đầu chú còn không tin, còn đánh nó một trận, ai mà biết được đó lại là thật cơ chứ.”  
“Phú Quý nhà chú mới hơn hai mươi tuổi, đã là tông sư rồi, sau này tiền đồ vô lượng đó nha.”  
Vương Bảo Toàn nhìn về phía Tô Thương, trong mắt tràn đầy sự kính nể và cảm kích: “Chú biết, sở dĩ Phú Quý có thể trở nên như vậy, hoàn toàn là nhờ vào Tô đại thiếu gia, trên dưới nhà họ Vương bọn chú, vô cùng biết ơn cậu, Tô đại thiếu gia, xin nhận nhà họ Vương một cái cúi đầu!”  
Nói xong, Vương Bảo Toàn liền muốn quỳ xuống, những người khác của nhà họ Vương, đã quỳ hết trên mặt đất.  
“Ông chủ Vương.”  
Tô Thương tiến lên, ngăn Vương Bảo Toàn, cười nói: “Tôi với Vương đại thiếu gia là anh em tốt, người khác thì có thể quỳ, nhưng cái cúi đầu này của chú, tôi không nhận được đâu.”    
“Tô đại thiếu gia khách sáo rồi, cậu đối với nhà họ Vương tôi, như có ơn hồi sinh vậy.”  
Vương Bảo Toàn vô cùng cảm kích, rồi nói: “Phú Quý ở cùng với cậu, tôi rất yên tâm.”  
“Ừm.”  
Tô Thương gật đầu, sau đó hỏi: “Vương đại thiếu gia đâu, sao không thấy cậu ấy, cậu ấy đi đâu rồi?”   
“Phú Quý đang chào tạm biệt với mẹ nó, bắt đầu từ tối hôm qua, nó đã quỳ trước bài vị của mẹ nó, nói là phải quỳ đến chín giờ.”   
Vương Bảo Toàn nói: “Tô đại thiếu gia, hay là tôi đến hối thúc nó được không?”    
“Không cần đâu.”  
Tô Thương nhìn thoáng qua một cái, rồi khẽ cười nói: “Còn vài phút nữa, tôi đợi cậu ấy được, hiếm khi Vương đại thiếu gia nghiêm túc một lần như vậy, tôi sẽ không quấy rầy cậu ấy đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.