Chương trước
Chương sau
Tô Thương cười sau đó sải bước đi vào chợ đen Cửu Môn.  
<
Vừa đi được vài bước anh đã quay đầu lại nhìn Lưu Huy và Vương Trại, thản nhiên nói: "Hai người các cậu cũng vào đi, hôm nay tôi có thời gian giúp các cậu nâng cao sức mạnh."  
"Cảm ơn ông chủ!"  

Lưu Huy và Vương Trại mừng rỡ như điên, chắp tay khom lưng nói cảm ơn xong, lập tức theo chân Tô Thương đi vào.  
Vài phút sau, Tô Thương dẫn theo Lưu Huy và Vương Trại đi lên lầu hai, đẩy cửa bước vào.  
Đổng Văn Thắng và Hứa Sơn Cư chờ trong phòng đã lâu.  
Nhìn thấy Tô Thương đi vào, hai người vội vã khom lưng hành lễ, cung kính nói: "Kính chào ông chủ!"  
"Ừm."  
Tô Thương gật đầu, anh nhìn Hứa Sơn Cư cười khẽ nói: "Hứa Sơn Cư, chân khí của ông khôi phục rất nhanh, mới bốn ngày mà đã khôi phục đỉnh phong rồi."  
"Cũng nhờ chủ nhân Đổng đã tiêu số tiền lớn mua dược liệu bổ sung chân khí cho tôi."  
Hứa Sơn Cư không dám ngẩng đầu nhìn Tô Thương, dè dặt nói: "Cũng phải cảm ơn chủ nhân tối hôm đó không nặng tay, tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi."  
Ngày đó sau khi trở về, Đổng Văn Thắng lập tức nói thân phận Tô Thương cho Hứa Sơn Cư biết.  
Cho nên, dù cho Tô Thương không có dịch dung thành Tô Huyền Thiên, nhưng Hứa Sơn Cư cũng nhận ra.  
Bây giờ Hứa Sơn Cư không chỉ khâm phục thực lực của Tô Thương, mà còn khâm phục tính cách của Tô Thương.  
Một người chịu đựng ở ẩn nhiều năm như vậy, chịu đựng đủ lời châm chọc khiêu khích, bị mọi người mắng là đồ siêu cấp ăn chơi, là kẻ dốt nát kém cỏi, nhưng vẫn không lộ diện.  
Tính cách này thật khiến người ta kính nể. Hơn nữa còn có thiên phú kinh khủng, hơn 20 tuổi đã có thực lực dọa người như vậy, nhất định tương lai không xa sẽ là người tài, tiền đồ rộng mở!  
Có vẻ như đi theo một chủ nhân như vậy cũng là một lựa chọn không tồi.  
Tô Thương cảm nhận được sự cung kính của Hứa Sơn Cư đối với mình, trong lòng lại hết sức hài lòng, khẽ cười nhẹ nói: "Được, được, cứ đi theo tôi, ông sẽ rất nhanh sẽ phát hiện ra rằng, việc đi theo tôi là một quyết định hoàn toàn chính xác."  
"Thuộc hạ hiểu rồi."  
Hứa Sơn Cư gật đầu cung kính, sau đó giống như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên lộ ra một vẻ lo lắng: "Cậu chủ, thuộc hạ vốn là đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, bây giờ bỗng nhiên quy phục cậu, chỉ sợ tông chủ Vô Ảnh Tông sẽ không chịu để yên đâu."  
"Tông chủ Đoàn Tứ Hải, cao thủ thiên tông, thực lực thâm sâu khó lường, nếu như ông ta biết chuyện này, thì chắc chắn sẽ đến Giang Bắc gây phiền phức cho cậu, cậu..."  
Hứa Sơn Cư đang nói, nhưng bị Tô Thương chặn lại, cười nói: "Đoàn Tứ Hải bị tôi giết chết rồi."  
"Đổng Văn Thắng, ông không nói chuyện này cho Hứa Sơn Cư biết sao?" Tô Thương nhìn về phía Đổng Văn Thắng.  
"Thưa cậu chủ, khi tôi nhận điện thoại của cậu, tôi liền liên hệ với đại trưởng lão, vội vàng chạy đến đây, còn chưa kịp nói gì hết." Đổng Văn Thắng cười nói.  
"Ồ."  
Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn sang Hứa Sơn Cư, tiếp tục nói: "Buổi tối bốn ngày trước, tôi đã đánh chết Đoàn Tứ Hải rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.