Ưm ưm ưm...
Lý Nguyệt vùng vẫy mấy lần thì phát hiện ra cũng không có tác dụng gì nên dần dần từ bỏ giãy dụa, bắt đầu phối hợp với Tô Thương.
Khoảng chừng mấy phút sau hai người mới tách ra, Tô Thương ngồi về chỗ của mình.
"Tô Thương!"
Lý Nguyệt chà nước bọt trên môi, khuôn mặt ngọc xinh đẹp đỏ ửng lên, vừa thẹn vừa giận, cô cắn răng, nghiến lợi nói: "Anh làm gì vậy, ai cho anh hôn em!"
"Em."
"Anh nói bậy, em bảo anh hôn em lúc nào!"
Lý Nguyệt nhớ đến chuyện vừa rồi liền xấu hổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ như quả táo chín, cô khẽ nói: "Hơn nữa, anh quá đáng rồi, hôn thì hôn thôi anh còn nhổ nước bọt vào trong miệng em nữa!"
"Không phải em mới vừa nói cần uống nước miếng à, ban đầu anh không định hôn em đâu, nghe thấy em bảo cần nước miếng nên anh chỉ có thể cố mà làm thôi, tặng nước miếng của anh cho em, dù sao thì em cũng là vợ của anh, nên dù anh tổn thất một ít nước miếng thì chắc chắn cũng phải khiến em thoả mãn."
Tô Thương nghiêm chỉnh, công minh liêm chính nói: "Vợ à, không cần cảm ơn anh đâu, đây là chuyện anh phải làm, nếu lần sau em còn cần nước miếng thì anh vẫn có thể thỏa mãn em như cũ, để em có thể ăn no bụng một lần."
"Ai da, chết mất thôi, ý của em là em bị nồi lẩu làm cay nên cần uống một ngụm nước*, ai muốn uống nước miệng của anh chứ!" Lý Nguyệt giận dữ,trợn mắt liếc Tô Thương một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298494/chuong-152.html