Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, bọn họ không ngờ Tô Thương sẽ ra tàn nhẫn và dứt khoát như vậy.
"Sao anh ta dám làm vậy chứ, chẳng lẽ anh ta không biết khi đắc tội với cánh phóng viên chúng ta thì sẽ nhận được hậu quả gì à?"
"Kẻ ăn chơi thì vẫn là kẻ ăn chơi thôi, không có não mà, ha ha!"
"Có rất nhiều phú nhị đại* trâu bò hơn anh ta nhiều cũng phải gục ngã trong tay phóng viên chúng ta, anh ta thì tính là cái gì chứ, phách lối, quá phách lối mà!"
*Những đứa con của các nhà giàu có
"Ha ha, không phải có tin hot rồi sao?"
Không ngoài dự tính, tất cả phóng viên ở hiện trường đều nhao nhao lên khiển trách Tô Thương, các ống kính dài, ngắn ngắm thẳng vào Tô Thương, chụp ảnh tách tách tách.
"Cho các người 1 phút để cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu không..."
Nói đến đây, Tô Thương chỉ vào tên phóng viên đang nằm bất tỉnh dưới đất mà lạnh lùng nói: "Anh ta chính là vết xe đổ của các người!"
"Ha ha,Tô đại thiếu gia, anh hù doạ ai chứ, anh cho là chúng tôi sợ anh à?"
"Đúng vậy, phóng viên chân chính tuyệt đối sẽ không phục tùng dâm uy của bọn quyền thế ăn chơi, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực ác!"
"Các anh em, tất cả camera đều hướng thẳng về mặt đại thiếu gia nhà họ Tô cho tôi, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của con người này."
"Là một phóng viên ưu tú, bản thân luôn luôn phải chuẩn bị hiến thân cho sự nghiệp, hôm nay dù có chết tôi cũng phải nổ phát súng đầu tiên phản kháng bọn quyền thế ăn chơi!"
Một đám phóng viên dõng dạc nói mấy lời chính nghĩa, nhìn ai cũng giống như là có lý tưởng cao cả lắm.
Nhưng cơ thể của bọn họ thì... Dưới sự uy hiếp của Tô Thương đều không hẹn mà cùng lùi lại phía sau, hình thành lên một sự tương phản rõ rệt giữa lời nói và hành động, khiến hiện trường cực kỳ buồn cười.
"Một đám ngu ngốc."
Tô Thương khinh thường mà chửi bậy một câu, anh ôm eo Lý Nguyệt khẽ nói: "Vợ à, chúng mình đi thôi."
"Ừm, được."
Lý Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên cô cảm thấy làm kẻ ăn chơi tốt như thế, không cần phải quan tâm ánh mắt của người ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Thật ra cô đã sớm cảm thấy khó chịu rồi, nếu không phải là để giữ hình tượng của mình thì trước đấy cô đã muốn đánh bọn phóng viên này, những người này giống như con ruồi vậy, cứ vo ve vo ve phiền chết đi được.
Sau đó.
Tô Thương lái chiếc xe Ferrari màu đỏ chở Lý Nguyệt rời khỏi cao ốc Phong Mậu.
Sau khi hai người rời khỏi, phóng viên tại hiện trường lại bắt đầu kêu gào, đồng thời cảm thấy tiếc hận.
"Ha ha, đúng là có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, Lý Nguyệt vừa nổi tiếng đã bị Tô đại thiếu gia bao nuôi rồi!"
"Đừng có nói lung tung, trước đó đã nói Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia mà, bọn họ đã quen biết từ trước rồi."
"Hừ, vợ chưa cưới cái gì, còn không phải kiêng kị thế lực của nhà họ Tô à, nếu không Lý Nguyệt ưu tú như thế cần gì phải để ý một đứa phế vật như Tô đại thiếu gia chứ?"
"Chuyện Tô đại thiếu gia dám đánh phóng viên còn chưa xong đâu, ha ha, rất nhanh thôi, anh ta sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật."
...
Tô Thương không thèm để ý đến bọn phóng viên này, anh đến Hai Di Lao ăn lẩu với Lý Nguyệt, gọi đến mấy chục món ăn.
Đương nhiên cũng phải gọi hai phần tôm viên rồi, chắc chắn phải thoả mãn nhu cầu của vợ mới được.
"Vợ, vừa rồi em trả lời đáng yêu quá, ngủ đến khi không còn cáu kỉnh nữa mới dậy, đúng là bà nội nằm trong ổ chăn mà."
Tô Thương ngồi đối diện Lý Nguyệt, anh vừa nhìn Lý Nguyệt vừa mở miệng cười nói.
"Bà nội nằm trong ổ chăn? Là gì?”
Lý Nguyệt thắc mắc, đồng thời cô nhặt một viên tôm viên cho vào miệng nhai, vì viên tôm còn nóng nên vẻ mặt của cô trông rất buồn cười.
Tô Thương khẽ cười nói: "Bà nội nằm trong ổ chăn làm ông nội cười."
"Phì!"
Suýt chút nữa Lý Nguyệt cười phụt ra, sau khi nuốt viên tôm xuống, cô chửi bậy nói: "Tô Thương, anh nói câu nói bỏ lửng* gì vậy, lung ta lung tung, khó nghe muốn chết."
*Nguyên raw là Yết hậu ngữ là một loại hình ngôn ngữ đặc biệt được người dân sáng tạo nên trong quá trình hoạt động thực tiễn. Nó được cấu thành bằng hai bộ phận, nửa phía trước thường ví von bằng những hình tượng, như là vế đố, phía sau thì giải thích, nói rõ, như là lời giải, rất tự nhiên mộc mạc. Trong ngữ cảnh cụ thể, thông thường chỉ nói ra phần nữa phía trước, rồi ngắt phần phía sau không nói, nhưng ta cũng có thể hiểu và đoán ra được được ý của câu nói, vì vậy mà gọi là Yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng)
"Cái này mà khó nghe thì anh còn câu khó nghe hơn, em có muốn nghe hay không?" Tô Thương suy nghĩ rồi cười nói.
"Không muốn, anh đừng làm phiền em ăn lẩu!"
Lý Nguyệt từ chối một cách quả quyết, nhưng sau khi gắp một miếng cuống họng lên ăn thì cô không kiềm được mà nảy sinh tò mò trong lòng.
Lại còn có thể khó nghe hơn cái câu bỏ lửng lúc nãy sao?
Lý Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc cô vẫn không kiềm được mà nói: "Tô Thương, anh còn biết câu bỏ lửng nào nữa vậy, nói em nghe thử xem."
"Vẫn nên thôi đi, anh sợ em ăn không ngon nữa." Tô Thương lắc đầu nói.
"Không sao, khẩu vị của em rất tốt, em ăn được mà." Sự tò mò của Lý Nguyệt hoàn toàn bị khêu gợi lên rồi.
"Vậy được rồi."
Tô Thương cười nói: "Chẳng qua nói mấy câu bỏ lửng không mà không làm gì cũng nhàm chán, em phải làm chút chuyện liên quan tới câu bỏ lửng mới được, nếu không thì thế này đi, em làm nũng cho anh xem đi, để anh xem xem em làm nũng sẽ như thế nào."
"Được rồi, anh Tô Thương ơiiii"
Vẻ mặt Lý Nguyệt ngượng ngùng nhìn về phía Tô Thương, cô nhìn trộm rồi điệu đà nói: "Người ta muốn nghe câu bỏ lửng, anh nói cho người ta nghe được không?"
"Được được được, em đúng là băng gạc chùi đít." Tô Thương vừa cười vừa nói.
"Băng gạc chùi đít? Cái đấy có nghĩa là gì?" Vẻ mặt Lý Nguyệt tràn ngập nghi ngờ.
"Lọt một tay." Tô Thương cười nói.
"Lọt... Một tay??"
Lý Nguyệt lặp lại câu xong bỗng trợn tròn hai mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh muốn đánh nhau đúng không, em đang ăn cơm, ăn cơm đấy, anh nói cái này làm gì, đúng là buồn nôn mà!"
"Rõ ràng là em bảo anh nói mà." Tô Thương vô tội nói.
"Lấy cớ, em bảo anh đi chết anh cũng đi chết à!" Lý Nguyệt cắn răng nói.
"Anh sẽ đi!"
Ai ngờ, Tô Thương nắm lấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Lý Nguyệt, chậm rãi, thâm tình nói: "Anh sẽ đi!"
"A..."
Lý Nguyệt bỗng thấy ngây ngất, cô chỉ thuận miệng nói một câu mà không ngờ Tô Thương lại phản ứng như vậy, làm cô cảm động muốn rơi nước mắt.
"Vợ à, từ nay về sau, em chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, thương em, yêu em, bảo vệ em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."
Tô Thương nắm chặt bàn tay ngọc ngà của Lý Nguyệt, thâm tình cam kết: "Nếu như trời sập, đất sụt xuống, anh cũng sẽ vì em mà khai thiên lập địa một lần nữa, và tạo ra một thế giới thần tiên tràn ngập tiếng chim hót, hoa nở để em mãi mãi vui vẻ hạnh phúc."
"Tô Thương..."
Lý Nguyệt đón nhận ánh mắt của Tô Thương, nước mắt cảm động cũng chảy ra, đôi mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Những lời anh nói đều là thật sao, em bảo anh đi chết anh sẽ đi sao?"
"Ừm!" Tô Thương gật đầu quả quyết.
Có điều anh mới dứt lời, Lý Nguyệt không còn chút dáng vẻ cảm động nào nữa, cô rút bàn tay ra, đáy mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt, còn có một ít đắc ý, vừa ăn lẩu vừa thản nhiên nói: "Vậy anh cứ đi chết đi."
Khụ khụ.
Tô Dương khựng lại, có chút ngượng ngùng, nhưng anh không ngờ vợ mình lại hài hước như vậy.
Nhưng mà, dám trêu đùa Tô đại thiếu gia ăn chơi siêu cấp như anh đây thì chắc chắn phải cho biết tay mới được.
Vừa nghĩ đến đây.
Tô Thương liền đứng lên, trực tiếp cầm lấy hai tay Lý Nguyệt đè lên tường.
"Tô Thương, anh làm gì vậy."
Lý Nguyệt vốn đang định cầm đồ uống lên, kết quả bị Tô Thương cắt ngang nên không biết phải làm sao nói: "Vừa rồi em chỉ đùa anh thôi, anh mau buông em ra đi, em cay lắm cần uống miếng nước cho đỡ chút."
"Cần uống nước à... Được, anh thỏa mãn em!"
Tô Thương nghe vậy liền nở nụ cười nham hiểm xấu xa, anh tham lam nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Nguyệt, sau đó trực tiếp hôn lên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.