“Được”
Tô Thương không nhịn được cười, chả trách có thể làm phó quan của cha, đặc biệt là phương diện nịnh nọt, chắc chắn là một nhân tài.
Vương Phú Quý bên cạnh mặt đen sầm lại, không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Cha, cái quái gì thế, chẳng phải cha vừa nói san phẳng trường học là hành vi ngớ ngẩn sao, sao bây giờ...”
“Khụ khụ, Tô đại thiếu gia, hiện tại tôi đang có chút việc, cúp trước đây.”
Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, Vương Bảo Toàn liền vội vàng cúp điện thoại.
“Uí chà, cha tôi đúng là người hai mặt, nhưng có vẻ như tôi đã thoát được rồi.”
Vương Phú Qúy thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lấy cánh tay của Tô Thương, cảm động rơi cả nước mắt: “Tô đại thiếu gia, may mà có anh, tôi yêu anh chết mất, thậm chí anh là nam thần định mệnh của tôi.”
“Đáng tiếc tôi không phải là nữ, nếu không thì tôi khiến cho cậu thoải mái một chút rồi.”
“Nhưng, cái đó... thực ra tôi cảm thấy, là nam là nữ không có quan trọng như vậy.”
Vương Phú Quý cả mặt ngại ngùng nói: “Tô đại thiếu gia, hay là bây giờ tôi nằm xuống nhé, phối hợp với anh?”
“Cút!”
Tô Thương đen cả cái đầu lại, dùng lực đẩy Vương Phú Quý ra.
Chết tiệt, thằng cha này quá kinh tởm rồi.
“Ô... Tô đại thiếu gia, vậy mà anh lại nổi giận với người ta, ban đầu tôi còn định nói với anh một tin bí mật, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.” Vương Phú Quý khóc sướt mướt nói.
“Khốn kiếp, ghê tởm quá đi, bổn đại thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298351/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.