Chết tiệt?
Cứt, ra cứt rồi?
Mẹ nó, đó là những tạp chất mà ông đây tẩy tinh phạt tủy đẩy ra, vậy mà cũng liên tưởng được, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh em của Tô đại thiếu gia đúng là nhân tài đặc biệt mà.
Mặt Tô Thương tối sầm lại nói: "Cút cmn cậu đi, ai bảo cậu đó là cứt chứ?"
"Vàng vàng vậy không phải là cứt sao? Tô đại thiếu gia, anh đừng giả bộ nữa, đừng hòng gạt được tôi."
Vương Phú Quý nhanh chóng tiến đến trước mặt Tô Thương, kích động hỏi: "Tô đại thiếu gia, nhanh nói cho tôi biết anh đã uống thuốc gì vậy, háo hức quá đi tôi cũng muốn thử."
Vương Phú Quý sau khi vào phòng, cũng không đóng cửa lại, lúc này ở cửa có rất nhiều người đang vây lại xem.
Tô Thương cảm thấy rất mất mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vương Phú Quý, sau đó quay người lại nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, dặn dò nói: "Ông là giám đốc ở đây đúng không, tôi muốn giải thích một chút, cái thứ ở trên giường không phải là cứt, ông phải tin tôi."
"Được...được rồi, tôi chắc chắn là tin lời của Tô đại thiếu gia." Giám đốc nhỏ giọng đáp lại.
"Ừm, cám ơn sự tin tưởng của ông."
Điều này khiến cho trong lòng của Tô đại thiếu gia rất là thoải mái, càng nhìn vị giám đốc này càng cảm thấy thuận mắt, anh thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy thì ông nhanh chóng giải tán mọi người đi, đừng đứng chắn ở cửa nữa."
"Không vấn đề gì, chỉ là...Tô đại thiếu gia, câu lạc bộ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/298350/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.