"Nhắc đến sư phụ ông, Tô Thương, tên nhóc này nếu nhìn lại thì cũng giống sư phụ ông đến mấy phần đó."
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Vô Kỵ nhìn vào Tô Thương, quan sát tỉ mỉ, sau đó cười nói: "Nhìn kỹ, càng giống hơn, quả thật là đúc ra từ một khuôn mà."
"Chỉ có điều, sư phụ Huyền Thiên tiên đế của ông, để ria mép, thời điểm ông biết cậu ấy, cậu ấy cũng tầm 40, 50 tuổi rồi, đã là trung niên hậu kỳ, trên mặt thoáng có chút già nua rồi."
Tô Vô Kỵ nói tiếp: "Mà cháu lại không có ria mép, cũng trẻ hơn rất nhiều, cực kỳ non nớt, trách không được ông liếc một chút liền nhìn không ra."
"Nhưng nhìn càng lâu, thì càng thấy cháu có chút quen thuộc đó, ha ha ha."
Tô Vô Kỵ cười nói: "Nếu sư phụ ông nhìn thấy cháu, tất nhiên sẽ cực kỳ giật mình rồi."
"Tô Vô Kỵ."
Lúc này, Bạch Khởi bên cạnh khẽ cười nói: "Ông không nhìn lầm đâu, bệ hạ nhà tôi quả thực chình dáng giống Huyền Thiên tiên đế cực kỳ, độc nhất vô nhị."
"Không chỉ có thế, thực tế, bệ hạ nhà tôi, chính là sư phụ Huyền Thiên tiên đế của ông đó."
Bạch Khởi tiếp tục nói: "Ông cũng biết, Huyền Thiên tiên đế đã luân hồi rồi, chẳng lẽ Vương Dương Minh không nói cho ông biết, Huyền Thiên tiên đế luân hồi làm người đời sau của ông hay sao?"
"Cái gì!"
Tô Vô Kỵ nghe vậy, nhất thời sững sỡ, nụ cười trên mặt cứng đờ, thoáng có chút không được tự nhiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2201267/chuong-2222.html