Chương trước
Chương sau


"Ha ha." 

"Ha ha." 

Đối với lời giải thích của Tô Tinh Hà, Tô Thương chỉ là cười lạnh hai tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước, đối với Tô Tinh Hà cũng là một cái lý lẽ cùn mà thôi. 

"Đau đau đau, cha, nhẹ một chút, con vẫn là con nít, cha đừng đánh con choáng váng thế này chứ!" 

"Cao tổ phụ, cứu mạng cháu, ông nhìn cha cháu này, ông ấy ra tay thật độc ác mà!" 

"Cao tổ phụ, ông không phải nói nếu ông ấy đánh cháu, thì ông sẽ đánh lại à, sao ông thờ ơ như thế chứ." 

... 

Tô Tinh Hà thống khổ kêu rên, đáng tiếc, Tô Vô Kỵ vẫn đứng bên cạnh, cũng không có ý can thiệp. 

Xảy ra chuyện vừa rồi, ông ấy xem như đã nhìn thấu bản lĩnh của đứa chắt đích tôn của mình rồi. 

Cái gì mà bé ngoan, cái gì mà nhỏ đáng thương chứ, đứa nhỏ này thậm thà thậm thụt, quá không an phận rồi, nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt mới được. 

Mấy phút sau. 

Tô Thương mới dừng xoa bóp cho Tô Tinh Hà, đồng thời không cho Tô Tinh Hà cơ hội nói chuyện, trực tiếp đem cậu bé thu vào trong tháp Hư Không. 

"Đi vào đó ngoan ngoãn hối lỗi đi." 

Tô Thương nghiêm túc nói, thực tế là lo lắng cho sự an nguy của Tô Tinh Hà. 

Bởi vì linh khí khôi phục sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó nơi này dù sao cũng sẽ hỗn loạn, người ẩn núp trong bóng tối đều sẽ ra tay. 

Mà Tô Tinh Hà cảnh giới thấp, không thích hợp xuất đầu lộ diện, không thì chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi. 

"Tô Thương." 

Sau khi giải quyết Tô Tinh Hà xong, Tô Vô Kỵ nhìn về phía Tô Thương, chăm chú dò hỏi: "Đối với chuyện linh khí khôi phục, cháu có chuẩn bị gì chưa?" 

"Không có." 

Tô Thương lắc đầu, nói thật: "Liên quan đến linh khí khôi phục, cháu cũng không biết nhiều, mọi chuyện đều là Vương Dương Minh nói cho cháu biết, cũng không biết có nên tin hay không." 

"Có thể tin." 

Tô Vô Kỵ nghiêm túc nói: "Con người Vương Dương Minh, bình thường thì nhìn không đứng đắn, nhưng chuyện đại sự ở trước mặt thì tuyệt đối không nói dối." 

"Ông ấy có nói cho cháu biết, lần này xác xuất linh khí khôi phục là bao nhiêu không?" Tô Vô Kỵ hỏi 

"Không nói chính xác, chỉ nói đây không phải là chuyện lớn." Tô Thương nói thật. 

"Nếu thế thì không cần quá lo lắng rồi." 

Tô Vô Kỵ gật đầu nói: "Ông ấy sẽ không nói trọn vẹn lời đâu, vấn đề không lớn thì cho thấy ông ấy đã nhìn thấy được tương lai rồi." 

"Ông cố, cái tên Vương Dương Minh này rốt cuộc là người như thế nào?" Tô Thương đột nhiên hỏi. 

"Ông cũng không rõ nữa." 

Tô Vô Kỵ lắc đầu nói: "Ông ấy thần bí khác thường, ban đầu ở trước mặt sư phụ Huyền Thiên tiên đế của ông, ông ấy vẫn luôn giữ phong thái cao thượng, không có chút kính sợ nào." 

"Sư phụ ông cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại còn thương lượng mọi chuyện với ông ấy." 

Tô Vô Kỵ nói tiếp: "Hơn 100 năm trước, ông giả vờ không đột phá đến Nguyên anh, thất bại dưới điềm xấu, cũng chính là biện pháp mà ông ấy và sư phụ ông cùng nhau quyết định." 

"Sư phụ ông trước khi trùng sinh, đã từng nói với ông, trên thế giờ này, ai cũng không thể tin, chỉ có thể tin Vương Dương Minh mà thôi." 

"Lại có chuyện này sao, vậy cũng không cần đề phòng ông ấy." 

Tô Thương nghe được câu trả lời của ông cố, liền thấy yên tâm hơn. 

Quả thật. 

Đừng nhìn anh ấy thành thật với Vương Dương Minh mà nghĩ rằng anh hoàn toàn tin tưởng,  tực tế anh vẫn luôn đề phòng Vương Dương Minh. 

Người này quá thần bí rồi, rất nhiều chuyện đều có hình dáng của ông ấy, đều là do ông ấy sắp xếp. 

Người khống chế đại cục như thế, nếu là kẻ thù thì thật đáng sợ. 

Vì thế, Tô Thương trong lòng vẫn giữ lại chốt phòng tuyến cuối cùng, cũng không thổ lộ hết mọi chuyện với Vương Dương Minh. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.