Chương trước
Chương sau
Tây Dao nở một nụ cười: "Tôi chết thì không sao cả, chỉ cần nó có thể sống tiếp, thì tôi chẳng còn gì để tiếc nuối hết."  

Lý Nguyệt nghe vậy, trong lòng vô cùng cảm động, và bản thân cô ấy cũng suy nghĩ lại, nếu như thay đổi vị trí suy nghĩ cho nhau, bản thân cô ấy là Tây Dao, thì phải làm thế nào?  

Tình yêu thương của Tây Dao đối với Tô Thương, vĩ đại thực sự.   

Cuối cùng, bản thân sẽ lựa chọn thế nào?    

Qua một hồi suy nghĩ thoáng chốc, thì trong lòng cô đã có đáp án, có thể nỗ lực vì tất cả người mà mình yêu quý, đây không phải là chuyện hạnh phúc nhất sao?   

"Được rồi Lý Nguyệt, tôi đã nói qua loa cho cô biết chuyện rồi đấy, giờ tôi đi đây.."  

Tây Dao nhắc nhở: "Liên quan đến chuyện kỷ nguyên sụp đổ, hi vọng cô đừng nói với Tô Thương, để tránh cho cậu ấy mất đi lòng tin."  

"Còn nữa, vật chí bảo và bí thuật đóng dấu, đừng nói cho Tô Thương vội, tôi sợ cậu ấy sẽ không chấp nhận, đến lúc đó sẽ uổng phí hết sự khổ tâm của tôi." Tây Dao nói thêm.  

"Yên tâm đi, tôi hiểu mà."  

Lý Nguyệt gật gật đầu, lập tức mỉm cười nói: "Chúc chị thuận buồm xuôi gió, liên tiếp thắng lợi ở ngoại vực, tôi ở trái đất đợi chị quay lại, lúc tôi sẽ để chị làm lão tam."  

"Tôi là lão đại, lão nhị thì chị không cần phải nghĩ nữa, chắc chắn là Tuyết Nhi rồi, dựa vào vận đào hoa của Tô Thương, cho dù chị có làm lão tam đi nữa thì bên dưới vẫn có rất nhiều em gái có thể sai bảo được." Lý Nguyệt nửa đùa nửa thật nói, hi vọng có thể xua tan bớt bầu không khí nặng nề này.  

"Nếu vậy, thì cảm ơn cô nhé, có duyên ắt sẽ gặp lại."  

Tây Dao nở một nụ cười vui vẻ, sau đó bóng người liền biến mất ngay tại chỗ.   

"Tây Dao..."  

Lý Nguyệt đưa mắt nhìn Tây Dao rời đi, khẽ cười nói: "Chị đã cho tôi một bài học, nếu có cơ hội, thì tôi cũng muốn trở thành một người như chị, dốc hết sức lực, cho dù phải hi sinh mạng sống, cũng phải bảo vệ được những người mình yêu quý!"  

"Bọn họ đang nói linh khí khôi phục, nhưng không có liên quan mấy đến tôi, với lại tôi cũng không giúp được gì."  

"Bế quan, bây giờ mình phải cố gắng tu luyện, sớm muộn cũng có ngày mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!"  

Nghĩ đến đây, Lý Nguyệt liền trở về phòng của mình, ngồi khoanh chân, nghiêm túc tu luyện.   

...  

Đúng lúc đó.  

Thiên Cơ Môn ở núi Võ Đang.  

Thiên Cơ Môn có một cái cấm địa, trừ môn chủ ra, thì bất kì ai cũng không được bước chân vào đây.   

Bên ngoài cấm địa, có mười tên đạo sĩ đã có tuổi canh giữ, mấy tên đạo sĩ đó, ai ai cũng đều là nhân vật sống được mấy trăm tuổi, thực lực cũng kém gì đại môn chủ Trương Trọng Vân.    

Thậm chí.  

*** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

Vai vế của bọn họ, cũng cao hơn Vương Trọng Vân, bọn họ chỉ muốn một lòng tu luyện, chứ không muốn làm môn chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.