Viêm Long tiên đế đỏ ngầu cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Khuê Long mất đi một nửa thân rồng, tất nhiên sẽ không chết, cậu nhốt cậu ta lại, đợi đến khi tôi đến trái đất, nhất định khiến cậu ta trải nghiệm cái gì là sống không bằng chết!"
"Cái này..."
Phong Khê thiếu gia lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không tiện mở miệng.
"Thế nào hả?" Viêm Long tiên đế nhíu mày hỏi.
"Thưa Viêm Long tiên đế, Khuê Long, anh ta... trốn rồi."
Phong Khê thiếu gia vội nói tiếp: "Thực lực của Khuê Long quá mạnh, hơn nữa thuộc hạ lại bị hao hết linh khí, chùy Tử Kim mạnh nhất là giả nổ cũng đã dùng hết, không bắt anh ta lại được."
"Lúc đó Hồng Nguyệt tiểu thư vì trước đó bị Khuê Long dùng những từ ngữ khiêu khích nói ra, nên thẹn quá hoá giận mà muốn đuổi theo Khuê Long, có điều lại bị thuộc hạ ngăn cản."
Phong Khê thiếu gia lại tạ tội lần nữa mà nói: "Là do thuộc hạ vô dụng, đã thả Khuê Long đi."
"Việc này không trách cậu được, ngược lại, là cậu đã làm rất tốt, thực lực của Khuê Long không tầm thường, một cô gái như Hồng Nguyệt thì giặc cùng đường không đuổi theo là điều rất cần thiết, cậu cản lại rất kịp thời."
Viêm Long tiên đế đối với cách làm của Phong Khê thiếu gia cực kỳ hài lòng, mở miệng cam kết nói: "Đợi khi tôi đến trái đất, tôi sẽ ban thưởng cho cậu, để ngươi trở lại cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200808/chuong-1762.html