Chương trước
Chương sau


"Thì ra là vậy, vậy thì đáng tiếc rồi, ông còn tưởng cháu biết nguyên do chứ." Tô Kiền Khôn nói.  

"Đáng tiếc rồi...M* kiếp, Tô Kiền Khôn, ý ông là gì, có biết nói chuyện không vậy hả?"  



Lý Thuần Phong nghe đến đây, lập tức nổi giận, đen sầm mặt lại nói: "Cái gì mà đáng tiếc rồi hả, ông nên cảm thấy may mắn, vì ngày đó Lý Nguyệt không đi tới cản biệt thự đổ nát đó của ông, bởi vậy mới may mắn thoát khỏi đó."  

"Nếu như Lý Nguyệt thật sự xảy ra chuyện gì ở cái biệt thự đổ nát của ông thì ông đây sẽ đâm cho ông mười bảy mười tám nhát!"  



"Tôi..."  

Tô Kiền Khôn cũng nhận ra được mình nói như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cho nên cũng không tranh cãi với Lý Thuần Phong nữa, mà nhìn sang Lý Nguyệt, nói: "Lý Nguyệt, cháu đừng tức giận, là ông nội Tô nói sai rồi."  

"Ông nội Tô, sao con có thể tức giận ông được chứ." Lý Nguyệt nhẹ nhàng nói.  

"Vậy thì tốt."  

Tô Kiền Khôn thở dài một hơi, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Haiz, cũng không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, có phải là có người đang cố ý nhắm vào nhà họ Tô chúng ta không."  

"80% chắc là đúng rồi."  

Lý Thuần Phong nghe vậy, liền hù dọa nói: "Thằng nhóc Tô Thương làm việc gì cũng hung hăng càn quấy, nói không chừng nó đã chọc giận đến đại nhân vật nào rồi."  

"Tôi nghe nói, hôm đó có người ở gần biệt thự ven sông cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là một cao thủ siêu cường nào đó ra tay phá hủy đi biệt thự ven sông." Lý Thuần Phong cười trên nỗi đau người khác mà nói.  

Tô Kiền Khôn nghe Lý Thuần Phong nói những lời như vậy cũng không thèm phản bác gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ như vậy.  

Ở đây chỉ có mình Lý Nguyệt là biết rõ chân tướng sự việc, nhưng cô ấy lại không thể nói ra được.  

Cũng không phải là cô ấy không tin được, mà là cô ấy không muốn bị người khác nhìn mình như quái vật, chuyện này cũng không nên khoe khoang thì tốt hơn.  

"Ông nội Tô."  

Sau khi dừng lại mấy giây, Lý Nguyệt liền chủ động đổi chủ đề, hỏi: "Ông có tin tức của Tô Thương không, gần đây cháu gọi điện cho anh ấy, anh ấy đều không bắt máy, anh ấy có nói khi nào thì trở về không ạ?"  

"Tô Thương à."  

Tô Kiền Khôn không nghĩ nhiều về chuyện xảy ra ở biệt thự ven sông nữa, mà khẽ cười nói: "Mấy ngày trước nó có báo tin về, nói nó sắp xong việc rồi, qua mấy ngày nữa chắc sẽ về tới thôi."  

"Thì ra là vậy, vậy thì tốt quá rồi." Lý Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

"Ừm, bé Lý Nguyệt, hôm nay có chút không phải, muộn vậy rồi còn đến làm phiền cháu nữa."  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.