"Thì ra là vậy, vậy thì đáng tiếc rồi, ông còn tưởng cháu biết nguyên do chứ." Tô Kiền Khôn nói.
"Đáng tiếc rồi...M* kiếp, Tô Kiền Khôn, ý ông là gì, có biết nói chuyện không vậy hả?"
Lý Thuần Phong nghe đến đây, lập tức nổi giận, đen sầm mặt lại nói: "Cái gì mà đáng tiếc rồi hả, ông nên cảm thấy may mắn, vì ngày đó Lý Nguyệt không đi tới cản biệt thự đổ nát đó của ông, bởi vậy mới may mắn thoát khỏi đó."
"Nếu như Lý Nguyệt thật sự xảy ra chuyện gì ở cái biệt thự đổ nát của ông thì ông đây sẽ đâm cho ông mười bảy mười tám nhát!"
"Tôi..."
Tô Kiền Khôn cũng nhận ra được mình nói như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cho nên cũng không tranh cãi với Lý Thuần Phong nữa, mà nhìn sang Lý Nguyệt, nói: "Lý Nguyệt, cháu đừng tức giận, là ông nội Tô nói sai rồi."
"Ông nội Tô, sao con có thể tức giận ông được chứ." Lý Nguyệt nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì tốt."
Tô Kiền Khôn thở dài một hơi, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Haiz, cũng không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, có phải là có người đang cố ý nhắm vào nhà họ Tô chúng ta không."
"80% chắc là đúng rồi."
Lý Thuần Phong nghe vậy, liền hù dọa nói: "Thằng nhóc Tô Thương làm việc gì cũng hung hăng càn quấy, nói không chừng nó đã chọc giận đến đại nhân vật nào rồi."
"Tôi nghe nói, hôm đó có người ở gần biệt thự ven sông cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2200585/chuong-1539.html